Long Phù

Chương 1486: Thật giả khó phân (2)

Chương 1486: Thật giả khó phân (2)
Sự xung đột giữa hai người dường như đã sản sinh ra những biến hóa quan trọng nhất.
Tiếng ầm ầm ầm liên tục nổ tung trong cơ thể Cổ Trần Sa, sau đó thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, dường như đã mất đi toàn bộ khí tức. Trong lúc giao chiến với Thiên Giới Ý Chí đã hoàn toàn chết đi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lâu Bái Nguyệt cảm giác được khí tức của Cổ Trần Sa biến mất, lập tức giật mình, mở mắt ra liền phát hiện Cổ Trần Sa đã "chết", không còn chút biểu hiện của sự sống nào, chỉ có cả người cứng đờ.
- Không thể nào.
Sau đó sắc mặt Lâu Bái Nguyệt trở nên bình thản:
- Thân thể của Trần Sa không phải cơ thể máu thịt bình thường mà chính là Thiên Đạo Pháp. Nếu hắn chết rồi thì thân thể kia sẽ tan biến, tuyệt đối không thể cứng ngắc ở lại đây như bây giờ. Điều này nói lên rằng ý chí của hắn đã bị kéo vào một cảnh giới không thể hiểu nổi. Nếu như có thể đi ra thì chẳng khác nào là chiến thắng Thiên Giới Ý Chí, sau đó thăng cấp thành Thần Cấp.
Vào lúc này, ý chí của Cổ Trần Sa dường như đã đến một nơi kỳ diệu nào đó.
Mặt trời chói chang, ấm áp dễ chịu, trên mặt đất xuất hiện những nhúm cỏ nhỏ xanh mướt, mùi bùn đất thơm ngát tỏa ra mang theo hơi thở của mùa xuân.
Cổ Trần Sa mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn, ngoài cửa sổ là cảnh "xuân" tràn đầy sức sống, còn có tiếng chim hót líu lo.
Trên người hắn đắp một tấm chăn gấm được thêu rất tinh xảo, vải lụa mềm mượt, tiếp xúc với làn da chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái. Vừa nhìn đã biết là vật liệu tốt nhất.
Ở ngoài gian phòng còn có một phòng nhỏ nữa. Bên trong phòng không có giường, chỉ có một băng ghế dài, và mấy tiểu nha đầu đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, đầu cứ giống như gà mổ thóc gục lên gục xuống.
- Ta sao thế này?
Sau khi Cổ Trần Sa tỉnh lại, phát hiện tình huống như này thì lập tức nhận ra mình đang nằm mơ, vận chuyển pháp lực quanh thân mình, lại ngơ ngác phát hiện sức mạnh của mình biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một thân thể vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không có chút nền tảng võ học nào.
Hắn vừa phá giải Pháp Vô Tiên, làm cho Pháp Vô Tiên biến thành một người bình thường, không ngờ đến bản thân cũng biến thành người bình thường.
Nhưng hắn lại không có chút cuống cuồng nào, chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ra mọi chuyện:
- Đúng rồi, ta đã nuốt chửng Vô Tận Chi Tán, bị Thiên Giới Ý Chí trong đó ảnh hưởng. Trong bước ngoặt quan trọng nhất lại xảy ra biến đổi, có khả năng đã bị Thiên Giới Ý Chí kéo đến một ảo cảnh nào đó. Trong đây là một thế giới khác, nhưng bởi vì ta tu thành Thiên Đạo Pháp nên Thiên Giới Ý Chí này cũng không có cách nào xóa bỏ ký ức của ta. Nếu không thì bây giờ ta sẽ vĩnh viễn rơi vào ảo cảnh luân hồi này, không thể kiểm soát bản thân. Ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc Thiên Giới Ý Chí này kéo ta đến ảo cảnh gì, chỉ cần có thể đánh vỡ ảo cảnh này ta sẽ có thể thoát ra ngoài, chiến thắng Thiên Giới Ý Chí.
Hắn thầm nghĩ rồi lật chăn ra.
Lúc này, mấy tiểu nha đầu người hầu đang ngủ gà ngủ gật vội vàng tỉnh lại, cùng nhau chen vào:
- Thiếu gia, người tỉnh rồi?
- Cái gì?
Cổ Trần Sa muốn tự hỏi mình là thân phận gì nhưng lại sợ bại lộ. Hắn biết, cho dù ở trong ảo cảnh thì cũng không phải chuyện nhỏ, bởi vì đây không phải ảo cảnh tầm thường, đây chính là ảo cảnh Thiên Giới Ý Chí biến thành. Đạt đến trình độ như này e rằng cũng gần như chân thực rồi.
Cổ Trần Sa trầm mặc không nói gì, mặc cho những tiểu nha đầu này giúp hắn mặc y phục vào, phát hiện ra mình là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, gần bằng với thời điểm xuất đạo lúc trước, khi soi gương ngược lại có mấy phần phong lưu phóng khoáng.
Công tử văn nhã mặc áo gấm.
- Các ngươi đi ra ngoài hết đi.
Dặn dò một câu, đuổi những nha hoàn này ra ngoài, Cổ Trần Sa liền khoanh chân ngồi trên giường, muốn cảm ứng pháp lực của mình.
Hắn chính là cao thủ Đạo Cảnh Biến 29 "Cảm Ngộ Hỗn Độn", cho dù có mất đi tất cả pháp lực, rơi vào trong ảo cảnh, chỉ cần chân linh không chết, ký ức vẫn còn thì tất cả đạo thuật đã lĩnh ngộ được đều có thể khôi phục. Nhưng đáng sợ hơn là, nội tâm hắn sẽ không vì thế giới thay đổi mà sinh ra các loại tình cảm gì.
Bởi vì hắn đã cùng Võ Thánh trải qua lần thăng cấp cảnh giới Thiên Tôn, đã triệt để hiểu rõ những ý cảnh vượt ra khỏi Tam Giới, không ở trong Ngũ Hành.
Từ một loại lý thuyết nào đó mà nói thì cảnh giới Thiên Tôn đã không cần lực lượng bên ngoài, có thể tự mình sản sinh ra lực lượng Thiên Tôn cuồn cuộn không ngừng.
Nói cách khác thì người ở cảnh giới cảnh giới Thiên Tôn cho dù có vây trong tuyệt địa cũng có thể đoạn tuyệt tất cả, không làm sao cả.
Đây chính là chuyện mà hắn không làm được trong Biến 36 "Tha Hóa Tự Tại". Cái gọi là Tha Hóa Tự Tại chính là mượn năng lực của "hắn" mới có thể thành Tự Tại. Nhưng cảnh giới Thiên Tôn cũng không cần sức mạnh của hắn, tự bản thân có thể trở thành một "Thiên" nào đó.
Lúc này Cổ Trần Sa mới vận chuyển, chỉ cảm thấy vô số linh khí từ nơi sâu thẳm đang dâng trào lên. Trong nháy mắt, hắn liền đột phá Đạo Cảnh.
- Cái gì? Đây là thế giới thực, không phải ảo cảnh sao? Sao ta lại cảm giác linh khí chân thực như vậy?
Trong lòng Cổ Trần Sa có chút kinh ngạc.
Ngay trong lúc hắn đang tu luyện, ngoài cửa có một nha hoàn nói:
- Công tử, lão gia vừa mới vào triều trở về, gọi công tử qua đấy.
- Vào triều?
Trong lòng Cổ Trần Sa khẽ động, thân phận này của hắn hiển nhiên là người nhà quan lại, hơn nữa địa vị cũng rất cao. Hắn giả vờ thuận miệng hỏi:
- Ngươi mang niên lịch đến đây cho ta.
Niên lịch có ghi chép niên hiệu của hoàng đế, các ngày tháng, thông qua niên lịch có thể biết hiện tại hắn đang ở triều đại nào.
Nha hoàn vội vã cầm một quyển lịch đến, Cổ Trần Sa mở ra, nhìn vào, trên mặt không giấu được vẻ khiếp sợ.
Bởi vì trên niên lịch có ghi chép, hiện tại đang là Thiên Phù năm ba mươi ba, chỉ có điều hoàng đế lại là Văn Hồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận