Long Phù

Chương 293: Bảo tháp thần diệu (1)

Chương 293: Bảo tháp thần diệu (1)
- Ta không quá tinh thông luyện bảo, những ngày này mặc dù học tập Lạc Vũ Tiên Tử, nhưng chưa từng trải qua thời gian dài tu luyện, còn rất nông cạn, Tiên Tử lại là cao thủ luyện bảo, ta có thể thỉnh giáo, thật là tam sinh hữu hạnh.
Cổ Trần Sa là thật tâm muốn học.
- Lạc Vũ không am hiểu luyện bảo, nàng am hiểu là tu luyện tinh thần, minh tưởng điên đảo. Mà loại tu hành này chỉ có thể ngầm hiểu, không thể ngôn truyền, không có quá nhiều biện pháp chỉ điểm ngươi. Công pháp của Thiên Vũ Huyền Môn chỉ thích hợp nữ tử, có rất nhiều thứ Vương gia tự nhiên sẽ không hiểu.
Bảo Minh Nhi nhàn nhã ngồi xuống, đầu ngón tay lắc lư, liền có tử khí và xích khí nhè nhẹ quấn quanh:
- Trong thái ấp này có Huyền Vũ tiên khí và Chu Tước Hỏa Trận của Lạc Vũ kết hợp, đã trở thành thánh địa tu hành, ngay cả ta cũng muốn đóng trại ở chỗ này, huống chi ngươi còn có Hóa Long Tháp!
- Tiên Tử tuệ nhãn như đuốc...
Cổ Trần Sa vừa nói xong, đột liền chứng kiến chỉ ấn của Bảo Minh Nhi như lưỡi dao sắc bén, điểm tới mi tâm của mình.
Tốc độ cực nhanh, truy phong đuổi nguyệt, hơn nữa đầu ngón tay mang theo khí thế đâm rách hết thảy, tuyệt đối có thể xuyên thủng Đồng Bì Thiết Cốt của hắn.
Vốn dùng tu vi Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt của Cổ Trần Sa, cộng thêm tu luyện Nhật Nguyệt Long, Nhật Nguyệt Long Lân, Nhật Nguyệt Long Bì, Nhật Nguyệt Long Mô, Nhật Nguyệt Long Gân, Nhật Nguyệt Long Cốt đều hơi có tiểu thành, phòng ngự mạnh hơn Đồng Bì Thiết Cốt bình thường rất nhiều lần, lực lượng tuyệt đối không phải Đạo cảnh bình thường có khả năng so sánh, nhưng Bảo Minh Nhi rõ ràng cho thấy là nhân vật Đạo cảnh thập biến trở lên, cao hơn hắn quá nhiều cảnh giới, ngón tay đánh nát đầu của hắn là không có chút vấn đề nào.
Mặc dù không biết vì sao Bảo Minh Nhi công kích hắn, nhưng hắn sẽ không lấy tính mạng của mình ra nói giỡn.
Trong chớp mắt, thân hình hắn lui về phía sau, đánh ra một quyền.
Một quyền này giống như con sâu lông ở trên phiến lá lăn qua lăn lại, khờ ngốc vụng về, nhưng thời điểm quyền ra, rõ ràng phát sau mà đến trước, đánh tới ngón tay của Bảo Minh Nhi.
Phanh!
Người liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của đối phương truyền ra lực lượng vô cùng vô tận, chấn lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, bất quá trong nháy mắt, Hóa Long Tháp hơi nhúc nhích, hấp thu tất cả lực lượng truyền vào trong tạng phủ.
- Rất tốt.
Bảo Minh Nhi đánh xong một kích, lại không động thủ nữa, mà cười tủm tỉm ngồi vào chỗ của mình:
- Ta ngược lại coi thường ngươi, quyền pháp của ngươi lúc này, so với ngày đó động thủ cùng Lôi Thiên Huy, thì tinh diệu hơn đâu chỉ gấp mười lần, đã có hình thức ban đầu rồi, nếu bây giờ ngươi truyền quyền này cho người bình thường, người nọ có thể tu luyện tới Đạo cảnh tam biến.
- Chút thủ đoạn ấy so với Tiên Tử lại không đáng giá nhắc tới.
Cổ Trần Sa âm thầm nâng lên tinh thần.
Những ngày này hắn chăm chỉ tu luyện, lĩnh giáo Lạc Vũ, đọc sách tìm hiểu, tu luyện Dưỡng Long Tâm Pháp, phối hợp với Nhật Nguyệt Long, khổ đọc các loại điển tịch, cuối cùng để Chuyết Quyền hoàn thiện hơn rất nhiều.
Tuy lúc này hắn vẫn là Đạo cảnh tam biến, nhưng nội tình lại xưa đâu bằng nay.
- Đây cũng không phải không đáng giá nhắc tới gì, ngươi tự nghĩ ra quyền pháp, tuy hiện tại còn đơn sơ, nhưng theo không ngừng hoàn thiện, tương lai nhất định đại phóng dị sắc.
Bảo Minh Nhi vẫy vẫy tay:
- Một chỉ vừa rồi kia của ta tuyệt đối không phải bình thường, mặc dù chỉ dùng một thành chi lực, nhưng Đạo cảnh thất biến cũng không cách nào tiếp nhận, ngươi không dùng áo giáp và kiếm, chỉ bằng vào võ học, lại có thể ngăn cản, quả thực là rất kinh người.
- Nếu không phải trong đan điền có Hóa Long Tháp hóa giải lực lượng, chỉ sợ hiện tại lục phủ ngũ tạng đã rách nát rồi.
Cổ Trần Sa không có nghe Bảo Minh Nhi khích lệ mà váng đầu, hắn biết rõ thực lực của mình.
Tuy những ngày này có tiến bộ, nhưng so với cao thủ chân chính thì kém xa lắm.
Nếu không dùng áo giáp và Hàng Ma Chi Nhận, lại bài trừ Hóa Long Tháp, hắn cũng chỉ có thể đối kháng Đạo cảnh lục biến.
Đương nhiên, có ba kiện pháp bảo này, Nghĩa Minh cũng không phải đối thủ.
Hắn đã từng ở trong đầu suy diễn nhiều lần, nếu như hiện tại tay không tấc sắt gặp Ảnh Tế Ti Đạo cảnh lục biến khi xưa, tiên thiên cương khí của đối phương chưa hẳn phá được Đồng Bì Thiết Cốt của hắn phòng ngự.
Nếu gặp cao thủ thất biến, hắn sẽ rất khó đối phó, bởi vì tiên thiên cương khí của đối phương thay đổi thất thường, trước quấn chặt lấy hắn, lại hóa thành tơ nhện chui vào trong thất khiếu, phá hư lục phủ ngũ tạng, thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tiên thiên cương khí của Đạo cảnh lục biến uy lực không lớn, chỉ có thể phát không thể thu. Mà tiên thiên cương khí của Đạo cảnh thất biến lại thiên biến vạn hóa, thủ đoạn vô tận, cương nhu hài hòa, khó lòng phòng bị.
- Ngươi có thể lấy Hóa Long Tháp ra cho ta xem một chút được không?
Bảo Minh Nhi yêu cầu.
Cổ Trần Sa gật đầu, lặng yên vận khí huyết, há miệng, Hóa Long Tháp lớn như hạt vừng xuất hiện ở trên bàn tay, sau đó thúc giục Dưỡng Long Tâm Pháp, Hóa Long Tháp biến thành bảy tấc.
Bảo Minh Nhi cẩn thận quan sát, đưa tiên thiên cương khí vào, không biết dùng thủ pháp gì, trong Hóa Long Tháp lại truyền ra thanh âm lôi đình chấn động, sau đó có khí lưu toát ra, trong khí lưu màu vàng còn mang theo màu xanh nhè nhẹ.
- Long khí.
Trên mặt Bảo Minh Nhi hiện ra vẻ vui mừng:
- Quả nhiên là Hóa Long Tháp, bất luận nguyên gì khí cũng có thể chuyển hóa uẩn nhưỡng, cuối cùng trở thành long khí, rót long khí này vào trong cơ thể con người, sẽ có được long thần, trí tuệ siêu quần, không ngừng vươn lên, không lay chuyển được, làm rõ sai trái, trung thành dũng mãnh... Dựa theo tư chất mà triều đình phân chia, nếu như một ngu phu hấp thu đầy đủ long khí, thì có thể trở thành thiên tài, đáng tiếc đáng tiếc, tháp này còn không có chính thức thành hình, nếu không có thể biến tư chất thành kỳ tài cái thế. Nếu là Long Môn thượng cổ, như vậy sinh linh tiến vào trong đó, tư chất sẽ là Thánh Nhân trời sinh.
- Thánh Nhân trời sinh!
Cổ Trần Sa kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận