Long Phù

Chương 823: Cự Linh xảo quyệt (1)

Chương 823: Cự Linh xảo quyệt (1)
- Ai? Ai biết tung tích của thần này?
Cổ Trần Sa suy nghĩ cả nửa ngày:
- Cổ Đạn Kiếm cũng không biết, vậy thần này ẩn tàng vô cùng bí mật, tìm kiếm thế nào được, hắn bỏ qua thần vị, chuyển thế thành người, tu vi khẳng định chưa triệt để khôi phục, trước mắt nếu như đoán không sai, khẳng định là đang ở thời kỳ yếu ớt, nếu muốn giết chết thần này, hiện tại là thời cơ tốt nhất.
- Võ Đương Không.
Văn Hồng nói ra một cái tên:
- Nàng ta khẳng định biết tung tích của Cự Linh Thần, hơn nữa Cự Linh Thần sẽ tìm tới nàng ta, bởi vì Tế Thiên Phù Chiếu ở trong tay nàng ta, Cự Linh Thần muốn khôi phục thực lực hơn nữa tiến thêm một bước, thậm chí tu thành cảnh giới mà hắn một mực hằng ao ước, nhất định phải mượn dùng phù này, đạt được một số vận số của thiên đạo.
- Nói như vậy, lúc trước phụ hoàng không giết thần này, có khả năng là muốn lưu lại cho ta, để ta tự tay báo thù.
Trong lòng Cổ Trần Sa đột nhiên sinh ra một cỗ minh ngộ,
- Có lẽ, thần này là thủ đoạn phụ hoàng khảo nghiệm ta, nếu có thể tự mình giết chết hắn, tất nhiên có thể đạt được tham ngộ lớn nhất.
- Cũng không phải không có loại khả năng này, Đạp Tiên làm việc cao thâm mạc trắc, thủ đoạn của hắn, giết chết Cự Linh Thần là không có vấn đề, bát kể lão này che giấu thế nào, cũng khó thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, lưu lại tính mạng của hắn, rất có thể chính là để cho ngươi đi giết. Nếu ngươi có thể thành công đấu trí so dũng khí với thần này, vậy tu vi nhất định sẽ đề thăng tới một cảnh giới cực cao. Có điều với trí tuệ và tu vi hiện tại của ngươi, còn xa mới có thể đối phó hắn.
Văn Hồng nói:
- Kỳ thật từ khi ta tu thành thủ đoạn của thần, một mực có thể ở trong xa xăm cảm thấy thần này ôm địch ý cực lớn đối với ta, ở thời điểm mấu chốt nhất, thần này khẳng định sẽ hung hãn xuất thủ, trảm sát ám toán ta.
- Xem ra, sau này có thể tính kế Võ Đương Không, dùng ả làm mồi, dẫn dụ hắn ra.
Cổ Trần Sa nói.
- Trên người ngươi có khí vận rất lớn, xem ra là Đạp Tiên giúp ngươi, bẻ cong vận mệnh của ngươi, khiến cho tương lai sinh ra biến hóa vô thượng không thể phỏng đoán.
Văn Hồng nói:
- Ta cũng ở trên người ngươi đạt được không ít lợi ích, xem ra tương lai còn có thể đạt được nhiều lợi ích hơn. Có điều ngươi cũng không thể bởi vậy mà khinh địch, cho rằng mình gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành, từ đó mà để trên tâm linh xuất hiện sơ hở rất lớn.
- Việc này ta sẽ lưu tâm, tuyệt đối sẽ không cuồng vọng tự đại, đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên lần này tuy ta đáp ứng Tam Đại Thần Viên tới Tiểu Tu Di Sơn của bọn họ phó ước, lại vẫn tới tìm Hồng thúc, hy vọng được nghe một chút ý kiến của Hồng thúc, nếu bên kia thật sự nguy hiểm, ta bội ước cũng không sao, đối với yêu quái thì chẳng việc gì phải giữ tín nghĩa.
Cổ Trần Sa tùy tâm sở dục, sẽ không bởi vì lời hứa mà xả thân vong tử, nắm giữ đạo hư thật của binh pháp.
- Trên chiến lược của ngươi thì không có sai lầm, đương kim thiên hạ, phải bảo trì ổn định, quan trọng nhất là ma tai không thể bùng nổ, một khi bùng nổ, vậy cho dù Tĩnh Tiên Ti các ngươi có thủ đoạn thông thiên, cũng không làm nên chuyện gì. Mà ma tai bùng nổ là không thể tránh khỏi, cái này giống như trong thiên địa, khí tức âm dương mất đi cân bằng, sẽ sinh ra lôi đình.
Văn Hồng lại có cái nhìn hoàn toàn mới đối với ma tai,
- Trong thiên địa, ma tính và linh tính, cũng chính là khí tức âm dương, ma tính đại biểu là hỗn loạn, cũng chính là Âm dương chi khí, ma tính đại biểu cho hỗn loạn, mà linh tính đại biểu cho trật tự, giữa hai bên cứ cách một đoạn thời gian, sẽ mất đi cân bằng, từ đó sinh ra va chạm. Tạo thành tai nạn, cuối cùng trong quá trình va chạm dây dưa với nhau, ma tính linh tính cân bằng, liền dần dần bắt đầu bình tĩnh, thiên hạ tất nhiên thái bình. Ngươi nghĩ mà xem, nếu trong thiên địa, không có lôi đình, vậy lúc đó sẽ bộ dạng gì?
- Âm dương cân bằng? Vận chuyển luân phiên?
Cổ Trần Sa dường như minh bạch gì đó:
- Nếu trong thiên địa không có lôi đình, chỉ sợ cũng sẽ không sinh ra sinh mệnh, lôi đình chính là Âm dương chi khí mất đi cân bằng, va chạm mãnh liệt, sinh ra phát nổ, cuối cùng thì tạo ra khí tức tạo hóa sinh diệt.
- Đúng, ma tai là khó tránh khỏi, nếu bùng nổ thì cứ để nó bùng nổ, sau khi trải qua sự tẩy lễ của ma tai, nhân loại của Thần Châu đại địa có được ma luyện, có lẽ sẽ có thể tiến thêm một bước.
Văn Hồng cũng có lý giải của mình.
- Nhưng sau mỗi lần ma tai, thiên hạ sẽ sinh linh đồ thán, nhân loại điêu linh, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục nguyên khí.
Cổ Trần Sa nhíu mày:
- Hiện tại triều đình vất vả lắm mới sáng tạo ra được cục diện cường thịnh như vậy, nếu trong một đêm trở lại trạng thái hoang tàn tiêu điều, sợ là cũng không phải chuyện tốt.
- Vậy cũng chưa chắc.
Văn Hồng lắc đầu:
- Ta nói để ma tai bùng nổ, không phải là một mực mặc kệ, mà là hóa ma tai thành thủ đoạn tôi luyện bách tính thiên hạ, khống chế trong phạm vi triều đình có khả năng nắm giữ, vừa khiến bách tính thiên hạ cảm thấy ma đầu tàn sát bừa bãi, ăn bữa hôm lo bữa mai, mỗi người đều phải tinh thần căng thẳng, khắc khổ ma luyện bản thân, lại không đến mức để thiên hạ chịu thương tổn có tính căn bản, hơn nữa dưới áp lực ngoại bộ, nội bộ mới đoàn kết, không đến mức chia năm xẻ bảy, hiện tại thiên hạ an nhàn quá lâu, võ phong trong dân gian bắt đầu giảm mạnh, mà phong trào xa hoa lãng phí nổi lên, cho nên một người thống trị tốt, sẽ không triệt để khiến thiên hạ thái bình, nghỉ ngơi lấy lại sức, mà là giữ lại kẻ địch ở trong phạm vi có thể khống chế, dùng làm đối tượng tôi luyện. Ví dụ như hoàng thất các đời đều sẽ khoanh ra một khu vực săn bắn, tổ chức săn thú, bảo trì vũ dũng và thiết huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận