Long Phù

Chương 1932: Mặt đối mặt (2)

Chương 1932: Mặt đối mặt (2)
Cứ quan sát mãi, đột nhiên trên người Thiên Đế nổ tung ra tầng tầng ánh sáng. Bất Hủ Chi Lực nhấp nhô, hình như có một loại hương vị vĩnh hằng vô thường, sẽ không bị bất kì kiếp số nào thay đổi hay lay chuyển nổi.
Cổ Đạo Tiên sửng sốt:
- Cái gì?
- Ngươi vậy mà lại thăng cấp đạt tới cảnh giới Vĩnh Bất Hủ sao? Thực lực của ngươi đã đột phá bình cảnh rồi.
Thiên Đế vô cùng vui mừng. Hắn cũng không xưng "trẫm" trong lúc nói chuyện nữa mà tự xưng "ta".
- Đúng vậy. Ta còn muốn cảm ơn ngươi kìa. Nếu không phải ngươi đã đến khiến cho ta dường như thấy được bản chất của tầng thứ chín Vô Bất Hủ từ trong cơ thể của ngươi, vậy thì ta cũng không có khả năng trực tiếp đạt đến tầng thứ tám, cảnh giới Vĩnh Bất Hủ.
Cổ Đạo Tiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được thực lực của Thiên Đế đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất về bản chất. Lồng giam kia vậy mà lại có sức mạnh cướp đoạt tất cả mọi thứ của hắn ta.
Thiên Đế nói:
- Đáng lẽ ra ta phải mất rất nhiều năm tháng nữa mới có thể thăng cấp đến cảnh giới này, hoàn toàn có thể chống lại tên Cổ Trần Sa kia. Nhưng bây giờ, ta đã nhận được sự giúp đỡ của ngươi, nhờ đó mà trực tiếp thăng cấp. Tên Cổ Trần Sa kia vẫn luôn áp chế ta. Ta tranh đấu với hắn, nhưng nơi nơi đều tràn đầy nguy hiểm. Mà tên này lại băn khoăn và kiêng dè quá nhiều, nhiều lần đều không dám hạ sát thủ, khiến cho ta cuối cùng cũng tu luyện thành công đến Vĩnh Bất Hủ. Nếu như hắn có thể bụng dạ độc ác sớm hơn một chút thì có lẽ bây giờ hắn chính là người thống trị thiên địa này rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.
- Vậy sao?
Trong lúc giọng nói truyền tới, bỗng có một người xuất hiện. Hắn cứ như vậy mà tiến vào Thiên Đình, tự nhiên giống như bước vào sân của nhà mình vậy.
Người này đúng là Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa hiện ra, hắn nhìn Thiên Đế.
- Chúc mừng, chúc mừng. Ngươi vậy mà cũng bước chân vào cảnh giới Vĩnh Bất Hủ, Bất Hủ tầng thứ tám. Bây giờ ngươi đã có thể ngồi ngang hàng với ta, an ổn trên Thiên Đế Đại Vị rồi nhỉ?
Khuôn mặt của Thiên Đế giấu dưới Bình Thiên Quan kia.
- Cổ Trần Sa, cuối cùng ngươi vẫn đến nơi đây.
- Ngươi đến đây vì muốn đạt được bí mật trên người Cổ Đạo Tiên nhỉ.
Cổ Trần Sa đối diện với Thiên Đế, hắn không làm ra động tác gì, cũng không ra tay tiến hành tấn công.
- Nói gì thì nói Cổ Đạo Tiên cũng còn có tí tác dụng, làm mồi nhử để dụ dỗ một chút ý chí của thứ đáng sợ kia.
- Quả thực ý chí này có giá trị nghiên cứu rất lớn đối với ta. Dĩ nhiên, đối với ngươi, giá trị nghiên cứu này lại càng lớn hơn mà thôi. Nếu vừa rồi ta ra tay làm gián đoạn ngươi tìm hiểu, ngươi hoàn toàn không có cách nào thăng cấp đạt đến cảnh giới Vĩnh Bất Hủ. Chẳng qua ta đã không làm như vậy, ngươi đoán thử xem vì sao lại thế?
Thiên Đế nói:
- Bởi vì ngươi hoàn toàn không thể ngăn cản được.
- Cổ Trần Sa, thật ra, thực lực của ngươi cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng. Ta đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Bất Hủ nên đã đoán được thực lực của ngươi bây giờ rồi. Hơn nữa, ta có khả năng hủy diệt cả Vĩnh Giới của ngươi, giết chết nữ nhân của ngươi. Thật ra, ngươi vẫn luôn ném chuột sợ vỡ bình, không dám làm gì mà thôi.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Thiên Đế à Thiên Đế. Vốn dĩ ta nghĩ ngươi tu luyện tới được tầng thứ tám, cảnh giới Vĩnh Bất Hủ thì ít nhiều gì cũng có chút thay đổi. Xem ra, ta sai rồi. Tu vi của ngươi trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, ngược lại ngươi càng ngày càng ngoan cố. Chuyện này đúng là hết cách rồi. Xem ra, cho dù tu vi của ta có nâng cao nhưng vẫn còn có một số việc không thể theo ý mình.
- Ta không trấn áp ngươi, hơn nữa còn cho ngươi xây dựng Thiên Đình, đó là bởi vì thứ nhất, quan hệ giữa ngươi và ta không đơn giản . Thứ hai, ta có thể tiếp nhận ngươi, bởi vì đạo của ta không phải là đạo tiêu diệt sự đối lập, mà là đạo tự do mà mỗi người đều có thể đạt được. Mỗi người đều có thể không bị ràng buộc, mỗi người đều không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, mỗi người đều sống rất tốt, không có bất kỳ nhân quả hay duyên phận nào, không có bất kỳ nhân duyên hòa hợp nào, lại càng không có bất kỳ dây dưa vướng bận nào. Cho nên, ta và ngươi không có mâu thuẫn, ta cũng không muốn tiêu diệt ngươi. Thứ ba, tu vi của ngươi cũng coi như khá lắm rồi. Nếu ngươi tu luyện Vô Long Tâm Pháp, ngươi và ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực thì trái lại có thể đối phó một phần sức mạnh mà thứ đáng sợ kia sinh ra. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Thiên Đế xua tay:
- Cổ Trần Sa, ngươi ngây thơ quá rồi.
- Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể kiểm soát tất cả mọi thứ sao? Từ lúc ngươi đạt được Tế Thiên Phù Chiếu thì luôn có thể làm mọi việc thuận buồm xuôi gió, chưa từng vấp phải trắc trở nào. Nhưng ngươi hãy suy nghĩ lại xem, ngươi đạt được Tế Thiên Phù Chiếu bằng cách nào, chẳng lẽ là dựa vào sức mạnh của chính ngươi sao?
Cổ Trần Sa nói:
- Ngươi cũng không cần phải như thế.
- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện trong quá khứ, nhưng ngày hôm nay thì nói chuyện của ngày hôm nay thôi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, để ta đưa tên Cổ Đạo Tiên này đi.
Thiên Đế cười ha hả:
- Ha ha ha...
- Cổ Trần Sa, ngươi cũng chỉ để một hóa thân nhỏ bé tới đây mà thôi, vậy mà ngươi dám cả gan đưa vật thí nghiệm mà ta đã bắt đi ngay trong Thiên Đình này của ta. Ngươi đừng quên, bây giờ, ngươi ở Bất Hủ tầng thứ tám, cảnh giới Vĩnh Bất Hủ. Mà ta cũng đạt tới Bất Hủ tầng thứ tám. Nếu ngươi thúc giục Vĩnh Giới Chi Lực, ra tay hết sức mà triển khai tấn công đối với Thiên Đình của ta và Nhân Gian Giới, vậy thì sẽ phải mất rất lâu mới có thể phân được thắng bại. Ngươi bây giờ chỉ là một hóa thân, thế nhưng lại dám hung hăng càn quấy vậy sao. Đã như vậy, ta đây sẽ bắt hóa thân này của ngươi luôn, giam ngươi và Cổ Đạo Tiên, không, là Cổ Ngu Kiếm cùng một chỗ. Đồng thời, ta lại để Cổ Ngu Kiếm cắn nuốt ngươi, bồi bổ cho hắn ta một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận