Long Phù

Chương 2164: Khí vận tụ tập (2)

Chương 2164: Khí vận tụ tập (2)
Cho nên khi nữ tử này bị tập kích thì những người khác đều nhìn, thậm chí bọn họ còn hy vọng nữ tử này sẽ chém giết cùng với Chu Dương. Sau khi khiến cho Chu Dương bị trọng thương thì bọn họ sẽ chiếm lấy lợi ích.
Cho dù ngay lúc này, nữ tử kia đang phát ra tiếng hò hét cứu mạng thì một nam tử trong số đó thậm chí vẫn đang bất vi sở động mà phát ra một giọng nói nhiếp hồn đoạt phách:
- Ngươi không nên vội vàng mà nhanh chóng thi triển thủ đoạn liều mạng. Toàn bộ Vũ Trụ Bản Nguyên này nổ tung thì ngươi và hắn ta đều chết, còn ta thì vẫn sống, sót. Nếu như chúng ta lại nội ứng ngoại hợp thì đủ để giết chết hắn ta.
- Ngu xuẩn.
Chu Dương nghe thấy nam tử này nói chuyện thì trong lòng vô cùng vung mừng nhưng cũng đang thầm mắng:
- Sự việc đã đến nước này rồi mà thằng ngu kia vẫn còn muốn thôi động Nhiếp Hồn Ma Âm để khiến cho nữ tử này hoàn toàn nổ tung, làm cho ta trọng thương. Nếu như hiện tại các ngươi liên thủ lại với nhau thì ngược lại ta thật ra sẽ có chút luống cuống tay chân, cũng không đến mức giết chết nữ tử này rồi để các ngươi hồi khí trở lại, ta còn muốn trải qua một trận đại chiến vất vả. Thế nhưng bây giờ các ngươi lại ngáng chân nhau như vậy thì lại càng dễ cho ta rồi.
Hắn ta thầm nghĩ trong lòng, thân thể hắn ta giống như ma quỷ trôi nổi nhưng thật ra đang xuyên thẳng qua bên trong hàng trăm triệu Đa Trọng Thứ Nguyên nên cho dù là cao thủ quyết định thì cũng không thể khóa chặt vị trí của hắn ta được. Thậm chí hiện tại hắn ta còn không tại cùng tồn tại ở chung một điểm với người khác.
Không ở trong cùng một thời không nhưng vẫn có thể khóa chặt, không ở trong cùng một vũ trụ nhưng cũng có thể khóa chặt được. Thế nhưng nếu như không tồn tại ở cùng một điểm thì đó chính là một số thần thông phép thuật căn bản có đủ khả năng để lý giải nhưng không thể đủ để đạt tới.
Vào lúc này, hắn ta đã hóa giải toàn bộ đòn phản kích của nữ tử này. Trước sự sợ hãi của tất cả mọi người, hắn ta đột phá lớp phòng ngự của nữ tử này rồi đánh vỡ rào cản cuối cùng mà đạt tới bên người nữ tử này. Năm ngón tay giống như cái xẻng hốt rác bắt lấy đỉnh đầu nàng ta, sau đó mãnh liệt nâng lên.
Xì xì xì xì...
Nữ tử này phát ra tiếng kêu càng thêm thảm thiết đau đớn hơn, sau đó thân thể nhanh chóng trở nên khô héo, chỉ còn sót lại một miếng da.
Tất cả tinh khí thần, tất cả khí số, vận mệnh, tu vi, lĩnh ngộ, thần thông, thậm chí cả sự chiếu cố của Cựu Thế Giới dành cho nàng ta đều bị Chu Dương hấp thu hết sạch.
- Không ổn rồi.
Chu Vu Hạo hiểu rất rõ sự lợi hại của Chu Dương và lão ta cũng biết rất rõ sự tích luỹ khổng lồ của những chủ giác được tuyển chọn này. Đối với Chu Dương mà nói, ở giữa thiên địa cũng chỉ có những chủ giác được tuyển chọn này mới là linh dược lớn nhất của hắn ta. Mỗi khi ăn thêm được một chủ giác được tuyển chọn thì thực lực của Chu Dương sẽ lập tức tiến bộ thêm mấy lần, thậm chí là cả mấy chục lần.
Lão ta vội vàng thúc giục Vô Vô Tiên Sinh trong đầu nhưng đáng tiếc là vào lúc này, Vô Vô Tiên Sinh căn bản không hề có phản ứng gì.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Vu Hạo vô cùng sợ hãi, thế nhưng Vô Vô Tiên Sinh đã hứa với lão ta rằng vào thời khắc mấu chốt nhất sẽ bắt lấy Chu Dương nhưng hiện tại khi lâm trận thì lại thật sự bỏ chạy sao?
Trong nháy mắt, trong lòng Chu Vu Hạo lạnh lẽo tới cực điểm.
Giờ phút này, ở bên trong một vùng hư không, Cổ Trần Sa lại đứng ở trước mặt đám người Vô Vô Tiên Sinh lần nữa.
Vô Vô Tiên Sinh, Vô Tâm Tiên Sinh, Vô Vi Tiên Sinh, Vô Tưởng Tiên Sinh, sắc mặt của tứ đại cao thủ cảnh giới Vô Bất Hủ này tái xanh giống như đã bị Cổ Trần Sa phong tỏa và ngăn cản.
- Cổ Trần Sa, cuối cùng ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cho Chu Dương này thăng cấp lên cảnh giới Vô Bất Hủ sao?
Vô Vô Tiên Sinh phát ra dao động tinh thần, có chút thẹn quá hoá giận:
- Chu Dương này cũng có thù hận thấu xương với ngươi. Hắn ta cho rằng ngươi đang thao túng hắn ta nên nếu như hắn ta thăng cấp lên cảnh giới Vô Bất Hủ thì sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm ngươi tính sổ. Mà việc này sẽ tạo thành phiền phức rất lớn cho Tân Thế Giới của ngươi.
- Không quan trọng. Chu Dương là do ta sáng lập ra nên kể cả hắn ta có thoát khỏi sự kiểm soát của ta thì trên thực tế cũng vẫn nằm ở bên trong dự liệu của ta. Đương nhiên ta muốn để hắn ta thăng cấp lên cảnh giới Vô Bất Hủ. Trong quá trình hắn ta thăng cấp, đối với ta mà nói lại chính là một lần quan sát thí nghiệm tốt nhất, có thể gia tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm cho ta rồi từ đó ta có thể lập tức thu hoạch được phương pháp để sản xuất ra hàng loạt Vô Bất Hủ. Ta làm sao có thể để các ngươi phá hỏng thí nghiệm lần này của ta được chứ.
Cổ Trần Sa nở nụ cười.
- Sản xuất ra hàng loạt Vô Bất Hủ sao? Cổ Trần Sa, dã tâm của ngươi thật sự quá lớn rồi. Ta không nghĩ rằng ngươi có thể thành công bởi vì nếu như ngươi có thể thành công thì tất cả mọi thứ về chúng ta, thậm chí là tất cả mọi thứ của Cựu Thế Giới cũng không có bất cứ một ý nghĩa nào nữa.
Vô Tâm Tiên Sinh giận dữ hét lên:
- Ta có thể cảm giác được sức mạnh của ngươi. Mặc dù ngươi tạm thời có thể bao vây nhóm bốn người bọn ta nhưng trói buộc này cũng không được bao lâu nữa đâu. Hơn nữa nếu như chúng ta ngọc thạch câu phần thì chỉ sợ ngươi cũng sẽ bị trọng thương, Tân Thế Giới cũng sẽ bị hao tổn, cho nên ngươi mới sợ ném chuột vỡ bình (*) mà không dám có bất kỳ động tác gì.
- Không tệ, nếu như không phải do ta sợ ném chuột vỡ bình thì ta đã sớm tiêu diệt các ngươi rồi. Tuy nhiên nếu như ta tiêu diệt các ngươi thì thật ra cũng không có bất cứ một ý nghĩa gì, đó là những suy nghĩ trước kia của ta. Thật ra các ngươi cũng không phải là kẻ thù của ta.
Cổ Trần Sa mỉm cười nói.
- Vậy bọn ta là cái gì chứ?
Vô Tưởng Tiên Sinh hỏi.
- Vật thí nghiệm.
Cổ Trần Sa thành thật nói:
- Các ngươi có muốn lĩnh ngộ cảnh giới Bất Hủ tầng thứ mười Phi Hữu Vô Bất Hủ hay không? Nếu như muốn thì ta cũng có thể truyền tâm đắc của ta cho các ngươi.
(*): 高枕无忧 (cao chẩm vô ưu): thành ngữ này theo nghĩa đen có nghĩa là kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng. Nó thể hiện hình ảnh một người có thể ngủ trong hòa bình mà không có bất kỳ lo lắng cuộc sống nào hết, được sử dụng để mô tả sống một cuộc sống yên bình và không có ưu phiền.
(*): 两败俱伤 (lưỡng bại câu thương): trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
(*): 玉石俱焚 (ngọc thạch câu phần): ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ.
(*): 投鼠忌器 (đầu thử kỵ khí): ném chuột sợ vỡ bình; muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận