Long Phù

Chương 1869: Thiên Đế ra tay (1)

Chương 1869: Thiên Đế ra tay (1)
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên Thần tu luyện được Vô Long Tâm Pháp, bày ra nơi sâu thẳm trong nội tâm mình thì trí tuệ vô thượng trong tâm hồn hắn cũng đã lập tức lĩnh ngộ được rất nhiều chân lý và kiếp số của Thiên Đình trong tương lai.
Thiên Đình Tương Lai mặc sức hưởng thụ an nhàn cũng không phải là không trả một cái giá lớn. Mỗi một thời gian ngắn qua đi, Thiên Đình đều phải trải qua việc tẩy rửa kiếp số, chính bản thân Thiên Đế cũng có kiếp số.
So với cái này, Vô Long Tâm Pháp kém hơn rất nhiều.
Nếu như Vô Long Tâm Pháp tu luyện thành công thì sẽ không có số kiếp hay tai họa gì tiềm ẩn cả, không dính nhân quả, không có vận mệnh, tất cả nhân duyên đều được xem là hư không.
Bởi vì hắn ta căn bản không cần bất kỳ một loại sức mạnh nào từ ngoại giới cả, toàn bộ đều dựa vào chính tâm hồn mình để vận chuyển và mở rộng, tự cung tự cấp, dĩ nhiên là sẽ không có bất kỳ nhân quả hay duyên phận gì rồi.
Sau khi học tập Vô Long Tâm Pháp, Hỗn Thế Ma Viên Thần mới biết được bản thân mình đã bỏ lỡ cơ duyên rất lớn. Nếu như hắn ta chạy theo học tập Cổ Trần Sa từ trước thì bây giờ e là đã đạt tới đỉnh cao, hiểu ra tướng mạo sẵn có rồi. Chẳng qua bây giờ, trong lòng hắn ta cũng có chút nghĩ mà sợ, cùng với cảm giác may mắn. Nghĩ mà sợ là do nếu như hắn ta cự tuyệt Cổ Trần Sa, chỉ sợ hắn ta sẽ thật sự trầm luân vĩnh viễn, may mắn chính là cuối cùng cũng đã kịp thời đầu quân vào dưới trướng Cổ Trần Sa và giành lấy được chân lý.
- Hỗn Thế Ma Viên Thần, rõ ràng là ngươi đang ở đây dùng tà thuyết mê hoặc chúng sinh.
Hỗn Độn Thiên Vương nghe thấy lời nói của Hỗn Thế Ma Viên Thần, hắn lập tức biến sắc. Thật ra ở sâu trong nội tâm hắn cũng biết có những chuyện bí mật không thể nói ra ngoài được.
- Ta dùng tà thuyết mê hoặc chúng sinh? Quả thực là trò cười. Cự Linh Thần, sau này ngươi cũng sẽ gặp phải kiếp số thôi, còn có Ma Ha Thần ngươi nữa, thậm chí là Trương Tự Nhiên ngươi, tất cả các ngươi đều chỉ là mầm mống mà Thiên Đình chuẩn bị dùng để ngăn cản kiếp số mà thôi.
Hỗn Thế Ma Viên Thần nói với mấy người bọn họ.
- Cái này...
Trong lòng Cự Linh Thần lập tức trở nên do dự, bởi vì hắn ta biết rõ những lời mà Hỗn Thế Ma Viên Thần nói có tám chín phần là sự thật. Thiên Đình sẽ không thể để cho đám người này hưởng thụ vị trí Thần Giới Chi Chủ, Yêu Giới Chi Chủ, Ma Giới Chi Chủ hay Tiên Giới Chi Chủ vĩnh viễn đâu.
Hiện tại, những người này đều là những con heo đang được nuôi cho mập và chờ bị làm thịt mà thôi.
Chẳng qua, vào lúc này, Cự Linh Thần cũng không thể để lộ ra suy nghĩ thật sự của mình được. Bởi vì hắn ta biết rõ, hiện tại mà phản bội chẳng khác gì muốn chết cả. Địa Hoàng, Hỗn Độn Thiên Vương sẽ là những người đầu tiên không buông tha cho hắn ta. Ngoài ra, hắn ta cũng biết rõ, cho dù có phản bội lại Thiên Đình đi nữa thì Vĩnh Triều của tên Cổ Trần Sa kia cũng sẽ không tiếp nhận hắn ta. Bởi vì hắn ta là người hai lòng, không có bất kỳ một ai sẽ đặt lòng tin vào loại người như vậy cả.
- Đừng nói nhảm nữa, chư vị liên thủ lại, cùng nhau phát động tế tự, Chúng Sinh Đồng Tâm, đánh vỡ Thiên Đình cùng vận mệnh, các ngươi đều sẽ giành được sự bất hủ và vĩnh hằng!
Đúng lúc này, Lâu Bái Nguyệt dũng mãnh nói. Giọng nói to rõ của nàng truyền đến khắp các ngóc ngách trong Tứ Hoang và Thần Châu:
- Nếu như không cúng tế, đồng nghĩa với việc không chấp nhận Vô Long Tâm Pháp, vậy các ngươi cứ đi thong thả. Trong tương lai, nếu có gặp phải đại kiếp mà rơi vào kết cục thê thảm, ai cũng không giải cứu được các ngươi đâu.
Lúc Lâu Bái Nguyệt nói chuyện, rất nhiều người đã dao động cũng bắt đầu niệm chú ngữ của Vô Long Tâm Pháp.
Trong thoáng chốc, toàn bộ Thần Châu và Tứ Hoang lại lần nữa khởi động lên.
Bên trong Hệ Tinh Bích đều trở nên lập lòe kim quang, nó khuếch trương ra một lần nữa, rất nhiều đại lục đã sụp đổ của Thiên Giới đều bị cuốn vào bên trong Hệ Tinh Bích. Trước tiên là hòa tan, sau đó biến thành một không gian, dần dần mở rộng ra lần nữa, khiến cho cả Thần Châu và Tứ Hoang đều có thể dung nạp càng nhiều chúng sinh hơn nữa.
- Không ổn rồi.
Trương Tự Nhiên lại thét lên lần nữa:
- Hỗn Độn Thiên Vương, rất nhiều đại lục trong toàn bộ Thiên Giới chính là căn cơ để sau này ngưng tụ thành Nhân Gian Giới. Nếu như hàng loạt đại lục đó của cả Thiên Giới đều bị Thần Châu và Tứ Hoang hấp thu đi hết, chỉ sợ cuối cùng Nhân Gian Giới sẽ khó có thể ngưng tụ lại được. Đã không còn Nhân Gian Giới nữa, vậy Thiên Đình cũng sẽ mất đi căn cơ.
- Hiện tại ta cũng không có biện pháp gì cả. Bây giờ chỉ có để Thiên Đế ra tay thì có lẽ có thể vãn hồi cục diện được.
Đúng lúc này, Hỗn Độn Thiên Vương cũng đã không còn kế sách gì nữa rồi. Đừng nói là hắn, cho dù có là Địa Hoàng hiện tại thì cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ mà thôi.
- Rốt cuộc Thiên Đế đang ở nơi nào vậy hả? Vì sao lại còn chưa xuất hiện nữa chứ?
Lúc này, Pháp Thánh cũng đã quýnh lên rồi. Hắn vẫn luôn muốn trở thành Thiên Đế Chi Sư, đặt ra pháp luật cho vạn giới. Hắn có tâm chí mạnh mẽ như thế nên mới kiên quyết không đầu quân vào triều đình. Thế nhưng bây giờ, mắt thấy chiếc thuyền lớn Thiên Đình này cũng đã sắp chìm rồi. Trong loại tình thế như vậy, căn bản hắn lại không có một chút năng lực phản kháng nào cả.
"Chẳng lẽ Pháp Thánh ta đã thật sự lựa chọn sai lầm rồi sao? Từ cả vạn năm trước, ta cũng đã lĩnh ngộ được Pháp Chi Đạo và trở thành đệ nhất Thánh Nhân, thành lập thế gia ở Thần Châu trong suốt cả vạn năm, sáng lập ra vô số phương pháp, làm thầy cho biết bao nhiêu đời Đế Vương, không biết đã tích tụ được bao nhiêu nhân quả. Tên Cổ Trần Sa kia có tài có đức gì chứ, chẳng có gì cả. Một tên nhãi con mà lại có thể vượt qua ta nhiều như vậy sao?"
Pháp Thánh cực kỳ không cam lòng.
Ầm ầm!
Vào lúc Lâu Bái Nguyệt dẫn đầu triều đình, ổn định cục diện, vây chặt tất cả người trong Thiên Đình lại một chỗ, đột nhiên, ở nơi sâu thăm thẳm trong hư không vô cùng vô tận, một bàn tay Bạch Ngọc to lớn mạnh mẽ giáng xuống.
Bàn tay lớn này tóm lấy Hệ Tinh Bích của Thần Châu và Tứ Hoang rồi mạnh mẽ giật một cái.
Xoẹt!
Hệ Tinh Bích gần như kiên cố đến không gì có thể phá vỡ được lại trực tiếp bị xé rách, sau đó, bàn tay Bạch Ngọc to lớn phủ xuống.
Bàn tay này vô cùng hoàn mỹ, không có một chút khuyết điểm nào dù chỉ là nhỏ nhặt nhất, dường như nó đã tập hợp sự bất hủ tối thượng nhất, sức mạnh cực đại nhất và đạo lý mạnh mẽ nhất.
Bàn tay Bạch Ngọc to lớn đó chính là Thiên Đế.
Cuối cùng Thiên Đế cũng ra tay rồi.
Lâu Bái Nguyệt nhìn bàn tay Bạch Ngọc to lớn và hoàn mỹ đến không tỳ vết kia, trên mặt nàng lại không hiển hiện ra một chút vẻ kinh ngạc nào cả:
- Thiên Đế, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi. Chỉ có điều, ngươi chỉ dùng một bàn tay thì tuyệt đối không cách nào đối phó với bọn ta được đâu. Hơn nữa, kẻ địch của ngươi cũng không phải là ta. Trần Sa, thế mà chúng ta lại có dẫn dụ được Thiên Đế hiện thân. Nói cách khác, cho dù ngươi có không xuất hiện đi nữa thì Thiên Đế cũng đã không thể nấp phía sau mà thao túng tất cả được nữa rồi.
- Thiên Đế, ngươi cứ hiển hiện chân thân của mình ra đi.
Ngay trong tích tắc khi bàn tay lớn của Thiên Đế giáng xuống, hàng ngàn hàng tỉ phù văn xuất hiện. Những phù văn này kết hợp lại tạo thành Văn Minh Trường Hà, lập tức quấn chặt lấy bàn tay to lớn của Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận