Long Phù

Chương 1797: Liệt Nhật biến mất (2)

Chương 1797: Liệt Nhật biến mất (2)
Cổ Trần Sa lạnh lùng nói, hắn vẫn còn cho Long Tường Thiên một cơ hội.
- Cổ Trần Sa, ta thừa nhận lần này ta đã thất bại rồi. Ngươi thật sự là kẻ thù lớn nhất, thậm chí ngay cả Thiên Đế cũng cực kỳ kiêng kị ngươi, thế nhưng nếu ngươi nghĩ việc giết chết ta đơn giản như vậy thì đó cũng là do ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Mặc dù ta đã thất bại một lần nhưng cũng đã lĩnh ngộ được bí mật nào đó, ta đã nhìn rõ ràng tương lai và khí số của ta. Ta mất đi bản nguyên cũng là không tệ, nhưng vận số đã hết thì ngươi không thể giết chết ta! Hơn nữa ngươi còn chưa hoàn toàn luyện hoá được bản nguyên của ta, trước khi luyện hoá được bản nguyên của ta thì thực lực của ngươi thật ra đã bị giảm xuống, hơn nữa ngươi còn hấp thu một phần vận số của ta, muốn hoàn toàn dung hợp vận số này lại càng cần thời gian rất dài, cho nên bây giờ ngươi chỉ là miệng cọp gan thỏ đang hù dọa ta mà thôi.
Long Tường Thiên bình tĩnh lại, dường như đả kích lần này đối với hắn ta mà nói chỉ là một loại tu hành khiến cho hắn ta nhìn rõ ràng bản thân mình mà trở nên càng thêm tỉnh táo:
- Hơn nữa ta vẫn còn có khả năng lật bàn. Mặc dù việc ngươi để cho ta luyện hóa được Cự Thạch Trường Thành là một âm mưu nhưng đến cùng ta đã luyện hoá được Cự Thạch Trường Thành thành phân thân của mình. Nếu như là thúc giục Cự Thạch Trường Thành này tự nổ tung thì ngươi cảm thấy sẽ như thế nào? Có thể tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Thần Châu hay không?
- Vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi đã luyện hóa được Cự Thạch Trường Thành sao? Cái gọi là thực cũng là giả mà cái gọi là giả cũng là thực.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Không tin ta à, bây giờ ngươi thử khống chế Cự Thạch Trường Thành xem sao?
Quả nhiên, sắc mặt Long Tường Thiên biến sắc, hắn ta không thể khống chế nổi Cự Thạch Trường Thành.
Tuy nhiên, sau đó sắc mặt hắn ta đã trở lại bình thường:
- Cổ Trần Sa, ngươi lợi hại, thật sự thứ này đã khiến ta hoang mang làm cho ta tưởng rằng mình đã luyện hóa được Cự Thạch Trường Thành nhưng trên thực tế, ta cũng không thể hoàn toàn luyện hóa được. Ta bị ngươi hoàn toàn làm cho u mê, nhưng ngươi đã quên mất một điểm chính là hiện tại nếu như ta đầu quân cho Thiên Đế thì Thiên Đế sẽ lập tức cảm ứng để trợ giúp ta thoát khỏi sự uy hiếp, thậm chí còn mượn sức mạnh của ta để xâm lấn Cự Thạch Trường Thành. Lúc đó, ngươi có thể khống chế nổi cục diện đó hay không?
- Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề. Bây giờ ngươi nên biết Thiên Đế rốt cuộc có thể lợi hại cỡ nào, trước kia những ý nghĩ này của ngươi có thể cuồng vọng đến cỡ nào.
Cổ Trần Sa cũng không thèm để ý chút nào, hắn vẫn còn đang quan sát vận số của Long Tường Thiên. Quả nhiên vận số của Long Tường Thiên đã hết, nếu như mình cưỡng ép động thủ thì chỉ sợ sẽ sinh ra những biến hóa không lường được, nhưng hắn cũng không hề quá sợ hãi chuyện này mà hắn ngược lại muốn xem xem biến hoá rốt cuộc là cái gì.
- Ta quả thật đã hiểu rõ rồi, sau này sẽ không như thế nữa, nhưng tu vi của ta cũng nhờ vậy mà tiến thêm một bước...
Long Tường Thiên chỉ muốn nói về việc làm thế nào để thoát khỏi ma chưởng của Cổ Trần Sa.
Vù...
Nhưng lời nói của hắn ta còn chưa dứt thì Cổ Trần Sa đã xuất thủ.
Cổ Trần Sa vừa ra tay, bên trong Thiên Giới Liệt Nhật dường như có một loại sức mạnh đột nhiên giáng xuống làm cho toàn bộ không gian sụp đổ xuống. Trong lúc sụp đổ có một luồng sức mạnh sinh diệt vạn vật nuốt nhổ ra rồi hung hăng đánh trúng vào Long Tường Thiên.
Oa!
Long Tường Thiên lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, máu tươi của hắn ta không phải là một loại huyết dịch của người bình thường mà là một loại Sinh Mệnh Tinh Hoa tán loạn làm cho huyết tình thế được phun ra. Điều này cho thấy hắn ta đã không cách nào khống chế được Sinh Mệnh Tinh Hoa trong cơ thể.
- Cổ Trần Sa, ngươi lại dám đánh lén!
Long Tường Thiên tức giận nói.
- Đánh lén? Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là vận số của ngươi có thể sinh ra biến hoá hoàn toàn mới như thế nào mà có thể khiến cho ngươi nhiều lần gặp dữ hóa lành?
Cổ Trần Sa một chiêu đắc thủ, lại xuất kích lần nữa. Vô Long Tâm Pháp của hắn xuất hiện, Vô Long Tâm Pháp này đã thay đổi và biến hóa ngàn vạn lần, đang lấp loé không ngừng và cũng đã bao phủ lấy Long Tường Thiên trong nháy mắt.
Nếu như lần này không có gì bất ngờ xảy ra thì Long Tường Thiên đúng là chạy trời không khỏi nắng (*).
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Toàn bộ nơi sâu trong Thiên Giới Liệt Nhật đột nhiên dường như có luồng sức mạnh nào đó hoàn toàn bị kích phát, dẫn động. Một luồng sức mạnh thuần túy trực tiếp thẩm thấu vào bên trong cơ thể Long Tường Thiên, sau đó trong nháy mắt, hào quang của Thiên Giới Liệt Nhật đã hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ Liệt Nhật cứ như vậy mà biến mất phía bên trên bầu trời.
Sức mạnh của Liệt Nhật thu nhỏ lại, ngưng tụ, biến mất rồi sáp nhập vào bên trong cơ thể Long Tường Thiên.
Vào lúc này, toàn bộ chúng sinh Thiên Giới đều nhìn lên bầu trời. Bầu trời tối sầm lại bởi vì Vĩnh Hằng Liệt Nhật đã biến mất. Từ đó về sau, Thiên Giới dường như hoàn toàn chìm trong bóng tối.
(*): 釜底抽薪 (phủ để trừu tân) (Bớt lửa dưới nồi; Rút củi dưới đáy nồi) là kế sách thứ 27 trong Tam Thập Lục Kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành không.
(*): 火上浇油 (đổ thêm dầu vào lửa; lửa cháy đổ thêm dầu): ví với việc làm cho người ta tức giận thêm hoặc sự việc nghiêm trọng thêm.
(*): 执迷不悟 (chấp mê bất ngộ): khăng khăng một mực; một mực không chịu giác ngộ; u mê không tỉnh ngộ.
(*): 心狠手辣 (tâm ngoan thủ lạt): thủ đoạn độc ác; lòng dạ độc ác; bụng dạ nham hiểm.
(*): chạy trời không khỏi nắng có nghĩa là ám chỉ mọi việc rồi sẽ đến cho dù bản thân có cố gắng chống cự, chối cãi hay rũ bỏ thì nó vẫn sẽ đến dù con người có muốn hay không, vì bản thân đã rời vào tình thế bị ép buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận