Long Phù

Chương 2305: Vĩnh viễn vô địch (Đại kết cục) (5)

Chương 2305: Vĩnh viễn vô địch (Đại kết cục) (5)
- Hôm nay ta sinh ra, trên trời dưới đất, Duy Ngã Độc Tôn, tất cả thế gian, tất cả mọi thứ, đều nghe theo hiệu lệnh của ta.
Xoẹt!
Vô số thời không, bị kim quang của hắn ta xuyên thủng.
Kim quang biến thành một cái cầu, người mặc trường bào màu vàng đi trên cái cầu màu vàng đó, đi đến nơi thần bí kia.
Ánh mắt của tất cả Bá Chủ đều nhìn đến nơi này.
Bởi vì một vài Bá Chủ Phi Hữu Vô Bất Hủ cũng biết được, đó chính là nơi ở của Cổ Trần Sa.
Đột nhiên, ngay khoảnh khắc người mặc trường bào màu vàng đến nơi ở của Cổ Trần Sa, ở chỗ thần bí này, xuất hiện một vầng sáng, vầng sáng này đột ngột xỏ xuyên qua Vô Cực, xuyên thủng tất cả.
Dưới sự chiếu rọi của vàng sáng kia, người mặc trường bào màu vàng ở trong đó lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó từng khúc tan rã, cuối cùng biến thành một tấm Kim Đan.
Sau đó, tấm Kim Đan này trực tiếp bị vứt ra ngoài, rơi vào bên trong Chư Thiên vạn giới.
- Kim Đan, đây là Kim Đan do người mặc trường bào màu vàng biến thành sao? Sau khi chúng ta giành được, có thể có được sức mạnh của hắn!
- Không thể ngờ, ngay cả Tâm Linh Võng Lạc mà Bá Chủ cũng phải nhượng bộ lui binh, hay là bị Cổ Trần Sa trực tiếp đánh bại, luyện hóa, sau đó luyện thành Kim Đan bị ném đi ra.
- Chúng ta đi cướp lấy đi!
Động tác này của Cổ Trần Sa, trong chớp mắt, chẳng khác nào ném một miếng huyết nhục vào chỗ một bầy cá mập đang tụ tập trong biển, khiến cho vô số con cá mập khát máu tranh đoạt.
Chẳng mấy chốc, Đa Nguyên Vũ Trụ trong nháy mắt đại loạn.
Trong những năm tháng tiếp theo, dường như tất cả Bá Chủ đều cướp đoạt tấm Kim Đan này, vô số vũ trụ bị hủy diệt, đương nhiên vô số vũ trụ cũng được sinh ra.
Trong chiến tranh đầy máu và lửa, Đa Nguyên Vũ Trụ đang tẩy bài, đang lớn mạnh, bất luận thiên chi kiêu tử gì cũng khó tránh khỏi ngã xuống, bất kỳ Bá Chủ nào, cũng đều tử vong trong các cuộc tranh đấu.
Biến động này, ước chừng giằng co trên triệu năm, lúc này mới dần dần trở lại bình thường.
Sau đó, lại có một Vô Thượng Đại Đế lăng không quật khởi, Đại Đế này dường như đã vượt qua Bất Hủ tầng thứ mười, cảnh giới Phi Hữu Vô Bất Hủ, hắn ta vậy mà lại khống chế một phần Tâm Linh Võng Lạc.
Sau đó hắn ta bắt đầu khiêu chiến Cổ Trần Sa.
Đáng tiếc là, trong khoảnh khắc khiêu chiến Cổ Trần Sa, hắn ta bị Cổ Trần Sa đánh nát trong nháy mắt, sau đó bắt lại, lần nữa biến thành một pháp bảo tương tự đại ấn.
Cổ Trần Sa cũng không thu lại đại ấn này, mà ném đại ấn này vào bên trong Đa Nguyên Vũ Trụ, lại dẫn đến một vòng tranh đoạt mới.
Lại là triệu năm nữa trôi qua.
Cũng không biết Xuân Thu mấy vòng luân hồi.
Sự tồn tại thông thiên triệt địa lại lần nữa được sinh ra, sự tồn tại dường như trong nháy mắt đã ngăn chặn được Tâm Linh Võng Lạc, đã khống chế được tất cả Đa Nguyên Vũ Trụ, cũng khiêu chiến Cổ Trần Sa.
Nhưng Cổ Trần Sa phun ra một ngụm, phong ấn hắn ta ở trong đó, sau đó biến thành một đại kỳ, lần nữa đưa vào Đa Nguyên Vũ Trụ.
Một triệu năm qua đi, mười triệu năm qua đi, một trăm triệu năm qua đi, ngàn triệu năm qua đi.
Đa Nguyên Vũ Trụ, không biết rốt cuộc có bao nhiêu, thậm chí trong năm tháng trôi qua Tâm Linh Võng Lạc cũng dần dần biến mất, bởi vì Đa Nguyên Vũ Trụ quá lớn, cho dù dùng sức mạnh Tâm Linh Võng Lạc, cũng không thể bao trùm được, vũ trụ lại lần nữa trở về trạng thái trước kia.
Trong lúc này, vô số nhân vật xuất hiện, dường như là cách một triệu năm, sẽ xuất hiện một Bá Chủ mạnh nhất tới khiêu chiến Cổ Trần Sa.
Đáng tiếc, đều bị Cổ Trần Sa biến thành pháp bảo ném vào trong Đa Nguyên Vũ Trụ.
Xì xì xì...
Lâu Bái Nguyệt đứng bên cạnh Cổ Trần Sa, nhìn xem Cổ Trần Sa bắt lấy, biến một Bá Chủ có thể xé rách sự tồn tại vô cùng thành một thanh trường kiếm, giống như ném rác rưởi ném vào bên trong Đa Nguyên Vũ Trụ, nàng không khỏi thở dài nói.
- Trần Sa, ngươi đã luyện hóa nghìn lẻ một chủ giác rồi, ngươi nói có một ngày nào đó, sẽ có một chủ giác đánh bại ngươi, đến lúc đó, chính là thời điểm giải thoát, nhưng ngày đó, rốt cuộc đến khi nào mới có thể đến chứ.
- Cứ đợi thôi...
Cổ Trần Sa lắc đầu.
- Ta cũng mong chờ ngày đó, ngày đó, có lẽ là triệu năm sau, cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận