Long Phù

Chương 1179: Nghĩa công (1)

Chương 1179: Nghĩa công (1)
- Ngươi muốn cái gì?
Phạm Bạch thấy ánh mắt và ngữ khí của Cổ Trần Sa,
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn Phạm gia chúng ta giao ra Giải Thoát Cung và Thường Dữ Vô Thường Tiễn?
- Phạm Bạch ngươi đã nói vậy thì ta đúng là có ý này.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Đương nhiên, Thiên Hàn Châu này Tĩnh Tiên Ti chúng ta cũng nhận.
- Tĩnh Tiên Ti khinh người quá đáng!
Phạm Bạch chỉ cảm thấy một cỗ khí bực tức xộc lên trong lòng, cơ hồ sắp hộc máu:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết bất kỳ việc gì cũng phải lưu lại một đường, ngày sau còn dễ nhìn nhau à?
- Phạm Bạch, ngươi bức cung trên triều đình, nếu thành công, có nghĩ tới lưu lại một đường không?
Lâu Bái Nguyệt ở trước mặt văn võ bá quan, ngữ khí châm chọc, hôm nay Tĩnh Tiên Ti là muốn lập uy tới cùng, vừa hay mượn cơ hội này, chuyển hóa sự chấn nhiếp nhờ Trung Thiên Thế Giới vừa tấn thăng thành lợi ích thực tế.
- Ta không biết cái gì gọi là làm bất kỳ việc gì cũng nên lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp mặt cả.
Cổ Trần Sa lại nói rất dứt khoát,
- Ta chỉ biết không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, và cả đánh rắn đánh không chết, rắn tất cắn lại người. Hơn nữa, Phạm Bạch ngươi nhảy ra đầu tiên, tay cầm cung tên này, diễu võ dương oai trên triều đình, phải biết rằng, đây là nơi thần thánh nhất của Vĩnh triều, chỗ khí vận tụ tập, ngươi tay cầm binh khí chuẩn bị hành hung, chẳng lẽ binh khí này không phải tài sản phi pháp à? Nhớ kỹ, đây là triều đình, không phải dân gian, tất cả đều dựa theo quy củ mà làm. Cung tên này của ngươi là mang lên triều đình, cho nên phải bị tịch thu, mà Thiên Hàn Châu là tiền phạt ngươi giao nộp để chuộc tội.
- Đây là trấn sơn chi bảo của Phạm gia chúng ta, Tĩnh Tiên Ti đừng hòng lấy đi!
Phạm Bạch nhìn về phía các cường giả Thần cấp ở đây:
- Chư vị, mấy tiểu bối này của Tĩnh Tiên Ti đã bức chúng ta tới mức này, chẳng lẽ chúng ta còn nhẫn nhịn à? Sau lần vơ vét này, thực lực của Tĩnh Tiên Ti sẽ mạnh hơn, đến lúc đó từng bước ép sát, còn có đường sống cho thế gia thiên hạ chúng ta không?
Lời này của Phạm Bạch rất dõng dạc hùng hồn, đáng tiếc là trên mặt Thường Vị Ương, Thái Huyền Đô mang theo nụ cười khinh bỉ, ánh mắt quét tới quét lui, mà người của Pháp gia đã chạy trước rồi, không còn lực ngưng tụ gì cả.
Cao thủ Thần cấp của các gia tộc Võ gia, Hồng gia, Quân gia. . . . Đều không nói gì, dường như đang nghĩ làm thế nào để thoát thân với cái giá nhỏ nhất.
- Thế à? Ngươi là tụ chúng chống nộp thuế.
Thanh âm của Cổ Trần Sa cực kỳ nghiêm khắc:
- Tội nặng thêm một tầng, ta là nể mặt Phạm phi, Phạm gia các ngươi cũng là hoàng thân quốc thích, cho ngươi thời gian ba hơi thở, giao ra ba kiện bảo bối, có thể rời khỏi, nếu không bảo bối không còn mà ngươi cũng không chết ở đây.
- Hoàng thân quốc thích thì đừng giết, bằng không sau khi phụ hoàng xuất quan cũng sẽ trách tội.
Lão Tứ Cổ Hoa Sa nói:
- Cứ dùng thủ đoạn trích tiên phế tất cả tu vi của Phạm Bạch này, sau đó bỏ vào xe tù, giam giữ hắn trong đó, kéo đi các nơi trên cả nước để du hành, sắp xếp mấy trăm người tuyên truyền tội ác của hắn, chấn nhiếp thiên hạ, thế là đủ rồi.
- Không sai, tứ ca nói phải.
Cổ Trần Sa vội vàng gật đầu.
- Mấy tiểu tử này đúng là, độc ác thủ đoạn khiến người ta phải thán phục.
Thái Huyền Đô và Thường Vị Ương nhìn nhau:
- Phạm Bạch chính là cao thủ Thần cấp, tung hoành ngàn năm, bị phế tất cả tu vi, hóa thành phàm nhân, sau đó trở thành tù phạm giam giữ trong xe tù, tuyên truyền khắp nơi, thế còn khó chịu hơn là chết.
- Các ngươi!
Phạm Bạch thấy ánh mắt hung ác của Cổ Trần Sa, biết chuyện hôm nay Phạm gia là xui xẻo to rồi.
Hắn suy nghĩ một hơi thở, phát ra tiếng cười to thê lương, chậm rãi cởi Giải Thoát Cung, Thường Dữ Vô Thường Tiễn, Thiên Hàn Châu đặt xuống đất,
- Thế nào? Ta có thể đi chưa?
- Cút!
Cổ Trần Sa phất tay áo, cuốn ba kiện pháp bảo này tới, sau đó kiểm tra một phen, phát hiện không có thiếu sót gì, mới để Phạm Bạch đi.
Thấy Cổ Trần Sa cứ như vậy thu lấy ba kiện pháp bảo, trong lòng Thường Vị Ương, Thái Huyền Đô cũng có chút động lòng, Thiên Hàn Châu tất nhiên là bảo bối, thần khí thượng cổ, kỳ trân thái cổ, cũng là chi bảo hiếm có, nhưng so sánh với Giải Thoát Cung và Thường Dữ Vô Thường Tiễn thì vẫn kém quá xa.
Cung này nghe đồn là Tiên Thiên Linh Bảo ngưng kết ra trên Hồng Mông Thụ, Vô Thượng Phật Đà bởi vì quan sát cung tên này, mới gọi mình là "Phật", một người, một cung, hai mũi tên.
Người phải cong lưng, để hai mũi tên từ trên xuống dưới xuyên qua thân thể, nhận hết cực khổ, mới thành Phật. Bản thân Phật là khiêm tốn cung kính, nhận hết cực khổ.
Đây mới là chân lý.
Trừ ra ý cảnh ẩn chứa trong đó ra, lực sát thương của cung và tên này cũng cực lớn, chỉ cần thôi động, có thể bắn rụng chân thần trên trời, đáng tiếc là Phạm Bạch này cũng không thể thôi động toàn bộ uy năng, hơn nữa cung tên này cũng không đối phó được Trung Thiên Thế Giới.
Bảo này có thể phá Tiểu Thiên Thế Giới, tiến hành kích sát, bất kỳ Tiểu Thiên Thế Giới nào cũng không ngăn cản được bảo này xuyên qua, nhưng so sánh với Trung Thiên Thế Giới thì vẫn có chênh lệch, cũng chỉ có Trảm Tiên Tru Thần Phi Đao, thôi động toàn bộ lực lượng, mới có thể trảm phá Trung Thiên Thế Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận