Long Phù

Chương 967: Đòi lợi ích (1)

Chương 967: Đòi lợi ích (1)
Kỳ thật trong triều đình hiện tại người hơi có trí tuệ đều biết, ngoài mặt triều đình là thịnh thế chưa từng có, nhưng bởi vì thiếu Thiên Phù Đại Đế trấn áp, một khi sụp đổ, vậy sẽ họa loạn thiên hạ, tạo thành đại loạn thế chưa từng có.
Áp lực như vậy, mỗi người đều ngoài thoải mái trong khẩn trương.
Cổ Trần Sa hiểu rõ cái này, cũng có chút bội phục sự nhìn xa trông rộng của Thiên Phù Đại Đế.
Ít nhất Tĩnh Tiên Ti của mình cơ hồ là dốc hết khả năng, phát huy ra tiềm lực lớn nhất, liều mạng tu luyện, liều mạng phát triển, liều mạng trì hoãn sự bùng nổ của ma tai, đồng thời tăng cường thực lực của bản thân, cho dù là gặp phải các loại nguy hiểm cũng dám đánh dám liều.
Nếu Thiên Phù Đại Đế vẫn còn, Cổ Trần Sa tuyệt đối sẽ không liều như vậy, hắn là người bình tĩnh, gặp phải chuyện đều sẽ cẩn nhắc tới vấn đề an toàn của mình đầu tiên, không nắm chắc tám chín phần mười thì tuyệt đối sẽ không liều, mà hiện tại cho dù là có một nửa cơ hội, cũng lập tức cược một ván, cầu phú quỷ trong hiểm nguy.
Đây là tinh thần mạo hiểm.
Có lẽ loại tinh thần mạo hiểm này đối với tu sĩ mà nói thì không phải là chuyện tốt, nhưng đối với toàn bộ quốc gia mà nói, đó chính là tinh thần vĩnh viễn tiến thủ, không ngừng vươn lên.
Hiện tại rất nhiều người trong dân gian, cho dù là sĩ tử đọc sách cũng cầm kiếm du lịch thiên hạ, tới Man Hoang, làm Mạo hiểm giả, trảm sát Man tộc, giành được quân công và tài phú.
Những sĩ tử bách tính này ở trong mắt người tu tiên, vẫn nhỏ yếu giống như con kiến, nhưng trong lực lượng rất nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ ấp ủ ra tinh thần vĩ đại.
Bất kỳ tu sĩ Tiên Đạo nào đều là từ người nhỏ yếu từng bước trưởng thành.
Cổ Trần Sa suy tư như vậy, hạ xuống phủ đệ của Cổ Đạn Kiếm.
- Ha ha ha ha, Đương Hưng huynh, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Một thanh âm truyền ra, chính là Cổ Đạn Kiếm, kẻ này tay áo tung bay, trong thần thái loáng thoáng có uy năng bá tuyệt thiên hạ, khuếch trương tứ hải.
- Tư chất của Cổ Đạn Kiếm này...
Tim cảnh giới đập mạnh, bởi vì hắn đã nhìn ra, tu vi của Cổ Đạn Kiếm này đã là Đạo cảnh nhị thập nhị biến, Pháp Thiên Tượng Địa, cùng cảnh giới với mình, nhưng tư chất của hắn đã không phải kỳ tài cái thế, mà không ngờ đã biến thành Thiên Sinh Thánh Nhân!
Có điều, từ ngoài mặt cho thấy, Cổ Đạn Kiếm vẫn là kỳ tài cái thế, chỉ có Cổ Trần Sa dùng Thiên Đạo Pháp cảm ngộ, mới có thể nhìn ra được bản chất của Cổ Đạn Kiếm.
- Tư chất Thiên Sinh Thánh Nhân này khẳng định là Vu Tổ và Cự Linh Thần tài bồi ra, nếu ta đoán không sai, chắc là vận dụng Thánh Long Khí sâu trong Hồng Hoang Long Môn, khiến Cổ Đạn Kiếm trực tiếp đề thăng tư chất.
Cổ Trần Sa lập tức liền suy tính ra rất nhiều tin tức.
- Thuộc hạ tham kiến Minh chủ.
Cổ Trần Sa làm một lễ nghi rất trang nghiêm.
- Đương Hưng huynh, ngươi làm gì thế?
Cổ Đạn Kiếm có chút ngạc nhiên.
- Ta chính là đặc sứ của Thiên Hạ Minh, tất nhiên phải bái kiến Minh chủ rồi.
Cổ Trần Sa cười nói:
- Lần này ta tới chỗ Minh chủ là đại biểu cho Võ gia, đặc biệt tới nương tựa Minh chủ.
- Lời này nói thế nào?
Cổ Đạn Kiếm bảo Võ Đương Hưng trước mắt này vào trong hoa viên của phủ đệ, ngồi ngay ngắn xuống:
- Ngươi có thể đại biểu cho Võ gia sao?
- Ta đã được chín lão tổ tông Thần cấp của Võ gia trao quyền.
Cổ Trần Sa lấy ra phù lục.
Phù lục này chính là sự trao quyền của chín cao thủ Thần cấp, không thể làm giả.
- Đương Hưng huynh đúng là có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Ánh mắt Cổ Đạn Kiếm lấp lánh:
- Xem ra địa vị của ngươi ở trong gia tộc đã rất cao? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
- Rất đơn giản, Pháp Thánh của Pháp Thánh trở về, Cự Linh Thần và Vu Tổ đến đạt thành hiệp nghị nào đó với Pháp Thánh, rất nhiều lão tổ tông của Võ gia đều cảm thấy nguy hiểm cực lớn.
Cổ Trần Sa tất nhiên làm ra rất nhiều thần bí, khiến Cổ Đạn Kiếm cũng không thể suy đoán ra:
- Đề nghị ta đưa ra cho các lão tổ tông của Võ gia chính là hợp tác với Minh chủ, hy vọng có thể từ chỗ Minh chủ đạt được lợi ích. Võ gia chúng ta nguyện ý đầu nhập vào Minh chủ.
- Ngươi quả nhiên là một nhân vật, không ngờ ngay cả loại tin tức bí mật này cũng biết?
Cổ Đạn Kiếm nhìn "Võ Đương Hưng" một hồi lâu:
- Có điều cao thủ Thần cấp của Võ gia đầu nhập vào ta, ta cũng không có gì đáng để lợi dụng. Thứ các ngươi muốn có khẳng định cũng rất hà khắc, chuyện này, ta sợ rằng rất khó làm được.
- Không phải chúng ta.
Cổ Trần Sa cười cười:
- Ta là ta, lão tổ tông của Võ gia là lão tổ tông của Võ gia, ta chỉ là chân chạy, có được lợi ích của mình là tốt rồi.
- Ồ...
Cổ Đạn Kiếm chậm rãi bật cười,
- Không ngờ ngươi lại có tâm tư phản bội Võ gia, ta thích, ta thích loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như ngươi, có điều sau lưng ngươi cũng có tồn tại cường đại giúp đỡ, là ai thế? Nói cho ta nghe một chút đi!
Cổ Trần Sa cũng không nói gì, mà là lấy ra một tấm phù lục.
Cổ Đạn Kiếm nhìn phù lục này, thần sắc biến đổi:
- Dị số!
Hắn đã cảm thấy khí tức của dị số trong phù lục này:
- Thường Vị Ương? Không đúng, đây không phải Thường Vị Ương, mà là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận