Long Phù

Chương 1798: Ý chí của ta (1)

Chương 1798: Ý chí của ta (1)
- Tại sao bầu trời đột nhiên tối đen lại thế? Mặt trời trên trời đi đâu mất rồi?
- Chẳng lẽ mặt trời lại bị mây đen che khuất à?
- Không đúng, mặt trời bên trong Thần Niệm của ta cũng hoàn toàn biến mất rồi, mặc dù bình thường mặt trời cũng bị mây đen che lấp nhưng năng lượng của mặt trời vẫn lan tỏa tới đây, không thể nào lại đến mức đen ngòm như bây giờ được.
Có rất nhiều người đều nghi ngờ, bọn họ vô cùng bối rối.
Bởi vì không có ánh sáng mặt trời chiếu xuống nên bây giờ chẳng thể nào nhìn rõ năm ngón tay.
Không chỉ ở bên trong Thần Châu Đại Lục mà ở những nơi khác sâu trong Thiên Giới, thậm chí trong Thời Không Loạn Lưu đều có thể nhìn thấy ánh sáng trên Thiên Giới đột ngột biến mất, dường như nó đã chìm đắm vào sâu bên trong bóng tối.
Vốn dĩ nhìn từ bên trong Thời Không Loạn Lưu tới Thiên Giới cũng có thể thấy được một luồng ánh sáng chói chang, bên trong ánh sáng đó còn có thể thấy được núi xanh nước biếc, phong cảnh như bức họa, nhưng mà bây giờ ánh sáng trên Thiên Giới lại bỗng nhiên biến mất cho nên bên trong Thời Không Loạn Lưu giống như một Ma Vực tối đen, nồng nặc âm khí.
Người sinh sống ở trong Thiên Giới chẳng bao giờ muốn một ngày mặt trời sẽ hoàn toàn biến mất, nhân loại sẽ rơi vào trong thời đại của bóng tối.
Một cuộc sống không có ánh sáng là thứ mà chúng sinh không thể tưởng tượng được.
Dường như ngay trong lúc ấy Cổ Trần Sa đã cảm nhận được vận mệnh quốc gia hỗn loạn, lòng người rối ren.
Nhưng mà đó cũng là điều đương nhiên bởi vì mặt trời trên Thiên Giới đột ngột biến mất, mỗi người đều cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn và hy vọng có một người đến cứu vớt bọn họ. Bên cạnh đó triều đình sẽ phải ra mặt để trấn an lòng người, nếu không sau một thời gian ấp ủ thì nội tâm yếu ớt của người trong thiên hạ sẽ không chịu nổi.
Lòng người đúng là kỳ diệu.
Cho dù ngươi có làm rất nhiều chuyện cho bọn họ nhưng chỉ cần một chuyện không vừa ý, bọn họ liền hận ngươi.
Cho nên mới nói lòng người khó giữ là vậy.
- Ha ha ha...
Ánh mặt trời chói chang đang thu nhỏ lại và chui vào cơ thể của Long Tường Thiên cho nên hắn ta không khỏi cười một cách điên cuồng, hắn ta cảm thấy tu vi của bản thân mình đang tăng liên tục mà trong lúc ấy hắn ta lại liên tiếp đột phá các cảnh giới, hắn ta đã lên tới cảnh giới Thiên Nguyên.
- Cổ Trần Sa kia, người có nhìn thấy không hả, ta mới là người được vận mệnh chọn đấy! Ta chính là chủ nhân của vận mệnh, từ nay về sau vận mệnh sẽ bị ta sở hữu!
Dường như Long Tường Thiên đang gào lên như một tên mất trí.
- Bây giờ Thiên Giới đã mất đi Đại Nhật và rơi vào trong bóng tối thì chúng sinh và triều đình của ngươi sẽ phải làm như thế nào đây? Triều đình của ngươi sẽ chia năm xẻ bảy và tất cả những thứ ngươi làm sẽ hóa thành công cốc, dân chúng của ngươi sẽ oán hận ngươi, lửa giận của bọn họ sẽ thôn phệ ngươi!
Vù...
Thân hình Long Tường Thiên động đậy rồi hắn ta lập tức biến mất ở nơi này vì hắn ta có đủ năng lực để chạy trốn. Đương nhiên, cho dù hắn ta có dung hợp với Thiên Giới Liệt Nhật cũng chẳng có lá gan dám đối đầu với Cổ Trần Sa.
Sau khi hắn ta rời đi thì giọng nói của hắn ta lại vang lên.
- Cổ Trần Sa, tuy bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng sức mạnh của ngươi sẽ từ từ tan rã, tới thời điểm đó ta sẽ đòi lại toàn bộ sự nhục nhã ngày hôm nay, ta sẽ thôn phệ tất cả của ngươi, ta cũng sẽ lấy lại nguồn gốc bản nguyên của ta.
- Đây là Thiên Giới Ý Chí giở trò.
Lúc này chắc chắn là Cổ Trần Sa không đuổi theo Long Tường Thiên vì hắn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Hắn cần ổn định nhân tâm, trấn an thiên hạ.
Thiên Giới Liệt Nhật đã biết mất rồi thu nhỏ lại rồi rơi vào trong cơ thể của Long Tường Thiên, là do Thiên Giới Ý Chí quấy phá mà trong lúc càn quét thì Long Tường Thiên lại trở thành con rối của Thiên Giới Ý Chí.
Hắn ta nghĩ rằng số mệnh của hắn ta dồi dào lại mà lại chẳng biết rằng bản thân mình đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
- Thiên Đế ra tay rồi.
Cổ Trần Sa suy tư một chút lại nói tiếp.
- Ta nghĩ ban nãy chắc hẳn là bí pháp nào đó mà Thiên Đế âm thầm thôi động khiến cho Thiên Giới Ý Chí bị xao động, khiến cho thiên địa mất đi ánh sáng mặt trời vì thứ nhất là để dụ dỗ quân cờ như Long Tường Thiên. Nếu như Thiên Đế muốn thôn phệ Long Tường Thiên thì thực lực của hắn sẽ lại tăng lên. Điều thứ hai là phải gây ra chuyện phiền phức lớn cho sự cai trị của triều đình rồi hắn nhân cơ hội đó sẽ xuống tay, quả là không tồi, kế hoạch này vừa hay lại vừa hung hiểm, đúng là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (*). Nếu như Thiên Đế bày ra xe ngựa để chống lại ta thì ta chẳng sợ hãi chút nào, nhưng từ đó cho tới nay hắn vẫn chưa lộ ra chân thân nên điều này vô cùng nan giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận