Long Phù

Chương 546: Không cách nào lôi kéo (2)

Chương 546: Không cách nào lôi kéo (2)
- Tĩnh Tiên Ti gần đây làm việc càng ngày càng hung hăng càn quấy, can thiệp đại sự triều đình, không ngừng nghiền ép Tiên đạo, làm cho Tiên đạo tiếng oán than dậy đất, rất nhiều quan chức triều đình cũng giận mà không dám nói gì, Phương tiên sinh cảm thấy việc này xử trí như thế nào thì tốt hơn?
Võ Đương Không hỏi ý.
- Tĩnh Tiên Ti chính là Hoàng thượng tự mình thiết lập.
Phương Lâm ung dung thong thả nói:
- Tĩnh An Tiên đạo, từ khi thành lập tới nay, thu thuế trong Tiên đạo, trợ giúp quốc khố, quốc khố dồi dào, thiên hạ bình phục, lê dân cũng không còn nỗi khổ lao dịch, cũng không có cơ hàn, chỉ việc lập một Tĩnh Tiên Ti đã có công đức vượt qua rất nhiều Thượng Cổ thiên tử. Mà Tiên đạo bảy mươi hai Huyền Môn tự tin thần thông phép thuật, không phục vương hóa, không tôn triều đình, khinh bỉ thiên hạ lê dân, chống nộp thuế, đây chính là tội lớn! Triều đình điều tiết âm dương, tổn có thừa mà bù không đủ, Tiên đạo chính có dư, mà thương sinh lê dân chính là không đủ, thu thuế Tiên đạo bù cho lê dân, cân bằng âm dương, oán khí sẽ tiêu, thiên địa thông, Tĩnh Tiên Ti đang bổ thiên, Minh Phi nương nương không cần nói chuyện liên quan tới Tĩnh Tiên Ti nữa, ta biết nương nương thường có mâu thuẫn với Tĩnh Tiên Ti, nhưng đây là việc tư, làm sao có thể dây dưa với quốc sự?
- Phương tiên sinh thật là đại luận.
Võ Đương Không cau mày:
- Ta hỏi ngươi một chuyện.
- Nương nương mời nói.
Phương Lâm rất bình tĩnh nói.
- Nếu như Hoàng thượng gặp bất trắc, vậy chúng ta nên làm sao?
Võ Đương Không hỏi lên vấn đề này.
- Lời ấy không phải nương nương có khả năng nói.
Phương Lâm đột nhiên nhìn về phía Võ Đương Không, giống như muốn nhìn thấu khăn che mặt của nàng:
- Đạo do hoàng thượng đã lập xuống, vĩnh viễn không biến mất, chúng ta sẽ dựa theo đạo này tiếp tục đi, dù chết cũng không hối hận. Ta thấy nương nương đã có lòng dạ khác, nếu làm việc nguy hại triều đình xã tắc, ta sẽ không khách khí, chắc chắn sẽ đánh chết nương nương, còn hi vọng nương nương tự lo lấy. Ta muốn nhắc nhở nương nương một câu, ngươi gần đây làm rất nhiều việc mờ ám, đều nằm trong mắt của chúng ta, chúng ta xem mặt mũi Hoàng thượng sắc phong nương nương, không có cảnh cáo mà thôi, nếu như nương nương thật sự vi phạm một số điểm mấu chốt, không chỉ bản thân ngươi, cho dù là Võ gia, thậm chí là Võ thánh hợp nhất võ đạo pháp tắc cũng sẽ bị lấy ra, biến thành tro bụi.
- Ha ha ha!
Võ Đương Không không ngờ rằng, hôm nay tới bái phỏng Phương Lâm sẽ lại nghe những lời này, nàng ngày hôm nay bản ý lôi kéo người này, hiện tại đã nhìn ra, người này ngoại trừ Thiên Phù Đại Đế ra, lục thân không nhận, hơn nữa tâm như sắt đá, không thể lay động.
- Nương nương vì sao cười.
Phương Lâm rất hờ hững.
- Ta cười Phương tiên sinh quá mức tự đại, Võ gia ta trải qua vạn năm mà vẫn đứng vững, Võ thánh cùng đạo hợp chân, đến nay nắm giữ võ đạo chân lý, có thể hiển thánh. Phương tiên sinh là tu vi gì? Dám ăn nói ngông cuồng như thế.
Võ Đương Không giận quá hoá cười.
- Ta biết nương nương không tin, đó là bởi vì ngươi vào cung còn ngắn, hơn nữa cũng chưa gặp qua Hoàng thượng, vẫn chưa bị Hoàng thượng cảm hoá, không biết thần tử chúng ta tin phục Hoàng thượng, ngươi vẫn cho rằng Hoàng thượng dựa vào vũ lực trấn áp? Bao quát những người ma đạo trong Thiên Công viện cũng trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng.
Phương Lâm nhìn Võ Đương Không, giống như nhìn người ngu si:
- Lẽ nào nương nương thật sự cho rằng, Hoàng thượng để ngươi tiến vào Thượng Thư Phòng chủ trì đại cục, chính là vì bại hoại giang sơn triều đình? Nếu như nương nương cho rằng là như thế chỉ sợ kết cục thê thảm còn gây họa tới gia tộc.
- Rất tốt, rất tốt.
Võ Đương Không vừa đụng tường bên phía Kim Tùy Ba, lại chạm tường lần thứ hai, lửa giận trong lòng nàng đã bốc lên tận trời:
- Vậy ta hỏi ngươi, ta đang yên đang lành làm ăn ở dân gian, chủ trì Cảnh Vũ Thương Hội, hơn nữa còn có vị hôn phu, Cổ Đạp Tiên đưa ra một phong chiếu thư, liền đưa ta vào cung, ngươi nói đây là cử chỉ của thánh quân?
- Thời điểm Hoàng thượng hạ chiếu, ngươi có từng từ chối? Không có.
Phương Lâm giống như đã sớm biết Võ Đương Không có câu hỏi này,
- Nếu ngươi từ chối, Hoàng thượng cũng không làm khó, đã từng có thật nhiều người sơn dã không nhận chiếu thư, không xuất sĩ, hơn nữa tộc trưởng Võ gia đáp ứng, chiếu thư Hoàng thượng có thể tăng trưởng ngàn năm tuổi thọ cho lão tổ của ngươi, tộc trưởng bức bách ngươi gả vào hoàng cung, nếu chuyện này ngươi là người bị hại, như vậy hại ngươi cũng là Võ gia. Huống hồ Hoàng thượng vẫn đang bế quan, chưa từng gặp ngươi, lại cho ngươi quyền to, chính ngươi cũng vui vẻ tiền nhiệm, từ đầu tới đuôi, ngươi không có bất kỳ ý chống cự, chuyện này lại làm ngươi sinh ra oán khí? Nếu như Hoàng thượng bức bách Võ gia thì thôi, tộc trưởng Võ gia cũng không chống cự việc gia tăng tuổi thọ, đó là do ý chí bản thân hắn không kiên định mà thôi.
- Phương Lâm, xem ra ngươi nhất định đối nghịch với ta?
Võ Đương Không cau mày:
- Vậy cũng chớ trách ta ác độc.
- Nương nương xin tự nhiên, cũng không nên nói lời uy hiếp làm gì. Không có đại thần nào sẽ tin tưởng.
Phương Lâm căn bản không để ý:
- Đúng rồi, ta còn phải nhắc nhở nương nương một câu, gần đây nương nương ngươi quá trương dương, sợ rằng một ít nương nương trong hậu cung đều không ưa, nên cẩn thận mới tốt.
- Nói như thế, ta còn phải cảm ơn nhắc nhở.
Võ Đương Không biết nói thế nào, cũng khó có thể lôi kéo Phương Lâm, trong lòng sinh ra hàn ý.
Nàng rời khỏi nơi này.
Nhưng một đám phù văn cực kỳ nhỏ lại bay vào thân thể Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn bóng nàng rời đi, bàn tay ấn một cái, lập tức tóm lấy phù văn, sau đó trong bàn tay xuất hiện hỏa diễm đốt cháy phù văn.
- Muốn ám toán ta? Tu vi của ngươi còn kém xa mới có thể làm được, Đạo cảnh mười chín biến, đã là kiệt xuất trong Tiên đạo, đáng tiếc, không đối phó được ta.
Phương Lâm lắc đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận