Long Phù

Chương 186: Thiên Công Viện (2)

Chương 186: Thiên Công Viện (2)
- Tượng Sơn Chính Hùng bái kiến Trần Quận Vương.
Nam tử này chắp tay, trên áo bào trắng thêu một con Kim Long nhỏ, địa vị tựa hồ tương đương Cổ Trần Sa.
- Tông Chủ đại nhân của Tượng Sơn Tông.
Cổ Trần Sa không dám lãnh đạm, người đến không phải chuyện đùa, trên áo bào trắng thêu chính là Long Tượng, địa vị có thể so với Vương gia, trông thấy Quận Vương Thân Vương không cần hành lễ.
Trong Thiên Công Viện cũng có đẳng cấp, là hệ thống độc lập với triều đình, trực tiếp chịu trách nhiệm với Hoàng Đế, trong đó chia làm Công Tượng, Đại Tượng, Linh Tượng, Long Tượng, Tiên Tượng, Thần Tượng.
Phàm là tới Long Tượng, cấp bậc địa vị đều rất cao, đã từng là kiêu hùng bá chủ uy danh hiển hách, về sau quy thuận Thiên Phù Đại Đế, khăng khăng một mực ở dưới trướng của hắn làm việc.
Tượng Sơn Chính Hùng này là tông chủ Tượng Sơn Tông ở hải ngoại, Tượng Sơn Tông am hiểu cơ quan thuật, ở hải ngoại tiếng tăm lừng lẫy, cũng chiếm một hòn đảo cỡ lớn, phạm vi mấy chục vạn dặm, thống soái mấy ngàn vạn thần dân, không phải quốc gia, chỉ dùng hình thức tông môn thống trị, thời điểm Thiên Phù Đại Đế còn chưa phải Hoàng Đế, cũng đã ở sau lưng yên lặng ủng hộ, có thể nói công lao to lớn, chính thức công thần khai quốc.
Hơn nữa khí tức của Tượng Sơn Chính Hùng này còn khủng bố hơn Nghĩa Minh, bản thân cũng là đại cao thủ.
Hắn là người phụ trách phân viện ở Thừa Thiên Quan, ở trong Thiên Công Viện quyền cao chức trọng, tay cầm quyền hành, phân lượng của người này quyết không dưới Cự Thạch Hầu.
Hôm nay tự mình đến đây, đã rất nể tình.
Long Vũ Vân nhìn rương lớn đầy phòng, còn có đan dược, giáp da, cùng với Thú Hồn Thạch, không khỏi khiếp sợ, vội vàng hỏi thăm tâm phúc, tâm phúc kia cũng rất mờ mịt, rõ ràng không có người vận đồ đến, hàng hóa lại đầy cả phòng.
- Thú Hồn Thạch, thứ tốt.
Ánh mắt của Tượng Sơn Chính Hùng sáng như tuyết, cũng nhìn ra đây là bảo bối:
- Xem ra lần này Vương gia chinh phạt Man tộc đạt được không ít hàng hóa, Cường Huyết Hoàn và Phách Huyết Hoàn coi như bỏ qua, hiệu quả còn không bằng Bồi Nguyên Đan và Tinh Nguyên Đan của chúng ta, Đại Lực Man Ngưu Giáp tạm được. Thú Hồn Thạch này ra cái giá đi, Thiên Công Viện chúng ta mua hết, như thế nào?
Cường Huyết Hoàn Phách Huyết Hoàn, Thiên Công Viện chướng mắt, nhưng dân gian cung không đủ cầu, chỉ cần lên tiếng, vô số hào phú quý tộc sẽ đến cầu. Đại Lực Man Ngưu Giáp cũng giống như thế.
- Nếu Tượng Sơn đại nhân có Thú Hồn Thạch, sẽ lấy ra bán sao sao?
Cổ Trần Sa nở nụ cười.
- Ta nghe thuộc hạ của Vương gia nói, lần này tìm ta tới là có mua bán lớn.
Tượng Sơn Chính Hùng thản nhiên nói:
- Quy củ của Thiên Công Viện, Vương gia cũng biết, trừ khi hoàng thượng tự mình hạ chỉ, bằng không vương công quý tộc hết thảy công khai đấu giá mua bán.
- Cái này ta biết.
Cổ Trần Sa lấy địa đồ ra:
- Ta đánh xuống một bộ lạc Man tộc, ở vị trí này, hiện tại muốn Thiên Công Viện làm đường nối thẳng tới đó, sau đó lại giúp ta xây dựng thành trì, mặt khác cũng muốn mua sắm vài thứ ở trong Thiên Công Viện.
- Làm đường?
Tượng Sơn Chính Hùng nhìn địa đồ:
- Con đường này dài đến mấy ngàn dặm, nếu như làm năm ba năm, tiêu phí cũng không quá lớn.
- Năm ba năm? Vậy không được.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Ta biết Thiên Công Viện có phương pháp làm đường rất nhanh, nếu không năm đó cũng sẽ không ở trong vài năm ngắn ngủn kiến tạo ra Vạn Lý Trường Thành hơn mười vạn dặm.
Vạn Lý Trường Thành giống như núi, người đứng ở trước tường thành chính là con sâu cái kiến, đừng nói xây mười vạn dặm, cho dù xây một dặm cũng gian khó hơn xây mấy ngàn dặm đường bình thường.
- Đúng là chúng ta có phương pháp làm đường rất nhanh, nhưng hao phí rất lớn, nhưng phải nhìn Vương gia có thể đưa ra cái giá bao nhiêu? Còn có con đường rộng lớn, thành trì to nhỏ, những thứ này đều có giá cả bất đồng, chúng ta sẽ cho Vương gia bản vẽ, mặt khác hiện tại hoàng thượng hạ lệnh ở quan ngoại xây dựng, chúng ta muốn điều ra nhân thủ, giá tiền sẽ cao hơn...
Ánh mắt của Tượng Sơn Chính Hùng vẫn nhìn về phía những Thú Hồn Thạch kia, nhưng hắn không nói lời nào, nhìn về phía tay của Cổ Trần Sa.
Trên tay là một cái chai màu vàng, cái chai mở ra, có đan dược bảy màu lóe lên.
- Thất Thánh Luyện Tâm Đan!
Ánh sáng trong mắt Tượng Sơn Chính Hùng càng mạnh.
- Không sai, đúng là đan này, Tượng Sơn đại nhân mắt sáng như đuốc.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Không biết đan này giá trị như thế nào? Có đủ tu kiến con đường và xây thành hay không? Theo ta được biết, đan này là có tiền cũng không mua được.
- Không cần Vương gia nói diệu dụng của đan này.
Tượng Sơn Chính Hùng nở nụ cười.
- Ta sẽ trở về lệnh người thiết kế các loại bản vẽ để Vương gia chọn lựa, mặt khác chuyện sửa đường cũng dễ nói, chỉ cần Vương gia ra chút tiền, ta cũng tiện báo cáo lên trên, lập tức phân phối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận