Long Phù

Chương 688: Huyền Hoàng Tháp (2)

Chương 688: Huyền Hoàng Tháp (2)
Đó là một vài cao thủ tu thành Tiên Thiên Cương Khí.
Đại lục này đang được xây dựng với khí thế ngất trời.
- Đại lục này là đại lục Ác Linh ban đầu.
Gia Cát Nha chỉ vào đại lục đang xây dựng rầm rộ:
- Trên đại lục này vốn có đầy vong linh, khắp nơi nổi gió lạnh, quỷ vật thường lui tới, từ xưa đến nay đã hoang tàn vắng vẻ, tà linh khí còn tụ tập, tất cả đều do một vài Quỷ Vương để lại. Nhưng Huyền Hoàng Long Đế nhìn trúng đại lục này, muốn biến nơi này thành ván cầu tấn công Thần Châu, vì vậy lại dùng pháp lực vô biên trói buộc khí ác linh trên đảo này trong lòng đất, luyện thành một pháp bảo.
- Mảnh đại lục lớn tới mức nào?
Vũ Đương Không hỏi.
- Khoảng tương đương với một nửa Thần Châu, rất rộng.
Gia Cát Nha hình như đã tính kỹ từ trước:
- Huyền Hoàng Long Đế vì nắm giữ chỗ ác linh này, tiêu hóa ác linh tập trung ở đây từ xưa đến nay, chuyển thành động lực, lại vận dụng một trăm lẻ tám tòa tháp trong Huyền Hoàng trấn áp ở trung tâm của đại lục, thu nạp tất cả khí ác linh vào trong đó từ từ hấp thu chuyển hóa, sau đó mượn lực này để mở ra cánh cửa truyền tống, làm đại quân và người thám hiểm không ngừng tới đây xây dựng.
- Đại lục này thật sự là tuyệt địa, ác quỷ bình thường sinh sống, từ xưa đến nay có thể không ngừng tập trung sát khí oán niệm của sinh linh đã chết đi và ác lực trong biển xung quanh trói buộc ở trên đại lục, dẫn đến con người căn bản không thể ở trên đại lục, biến thành quỷ vực.
Vũ Đương Không cũng nhìn ra được một vài manh mối.
- Bây giờ chúng ta lại phải đi vào trong Huyền Hoàng Tháp ở trung tâm của đại lục.
Gia Cát Nha nói ra kế hoạch của mình:
- Xung quanh bố trí rất nhiều Thiên Long Tụ Linh Kỳ, bản thân Huyền Hoàng Tháp này còn tương đương với cửu đỉnh, chính là bảo bối trấn áp vận mệnh quốc gia quanh năm suốt tháng được nuôi dưỡng, ẩn chứa khí thiên tử cực kỳ kinh người.
- Chúng ta cứ đi vào hiến tế như vậy, chỉ sợ sẽ kinh động Huyền Hoàng Long Đế, cao thủ cấp Thánh Nhân, chỉ sợ sẽ làm cho chúng ta chết không có chỗ chôn.
Vũ Đương Không vẫn không mấy tin tưởng Gia Cát Nha.
- Ta đoán qua một thời gian nữa, Huyền Hoàng Long Đế chắc hẳn sẽ chống lại ràng buộc hợp đạo, căn bản không thể phân tâm. Cao thủ cấp Thánh Nhân cũng không phải tiêu diêu tự tại, bọn họ tu hành càng lâu lại càng phải chống lại hấp dẫn của thiên đạo trong U Minh, làm hóa thân của mình thành một phần quy tắc nào đó, căn bản không thể trường tồn trong trời đất, trừ phi là vượt qua tam thập lục biến, nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành.
Gia Cát Nha cười:
- Võ Thánh - Thánh Nhân viễn cổ của nhà họ Vũ các người cũng vậy.
- Thì ra là thế.
Vũ Đương Không còn chưa có cách nào nhìn trộm được bí mật của thần và thánh, nàng liếc nhìn Gia Cát Nha thầm than thở:
- Nếu người này có thể ra sức cho cho, lo gì chuyện lớn không thành? Người này không thể ra sức cho ta, vậy ta sẽ giết chết. Đáng tiếc là ta căn bản không giết chết được người này, hắn còn biến thái hơn Pháp Vô Tiên rất nhiều.
- Chúng ta lại tới trong đó thôi.
Gia Cát Nha và Vũ Đương Không che giấu thân hình, bay thẳng vào trung tâm đại lục.
Quả nhiên, ở sâu bên trong xuất hiện một tòa tháp cao.
Tháp này cao vút đâm thẳng vào trong mây, từng đường khí Huyền Hoàng rơi xuống, tiến sâu vào dưới nền đất, ở xung quanh tháp cao có không biết bao nhiêu Thiên Long Tụ Linh Kỳ bay lơ lửng giữa không trung.
Mà sâu trong lòng đất chỗ tháp trấn áp có vô số oán linh đang gào khóc.
Cả đại lục tập trung khí ác linh không biết bao nhiêu năm tháng, nếu không phải Huyền Hoàng Tháp hấp thu trấn áp, sợ rằng bây giờ cả đại lục đều cảnh tượng mờ mịt, gió lạnh rít gào, bóng ma nặng nề.
- Chúng ta lại ra tay bây giờ sao? Ở đây hình như không có cao thủ nào trấn giữ?
Vũ Đương Không hỏi thăm.
- Không được, ở đây còn có cao thủ ẩn nấp, có nhân vật Đạo cảnh nhị thập biến.
Gia Cát Nha nói:
- Người này là Cốc Phiêu Linh, là một nữ tử, ta không muốn giết nàng nên phải đợi chờ.
- Không ngờ ngươi còn rất thương hoa tiếc ngọc đấy?
Vũ Đương Không nói.
- Cũng không phải vậy, nàng không làm chuyện gì ác, ngoài ra, nàng còn có vài số mệnh ứng với ngôi sao trên bầu trời.
Gia Cát Nha khoát tay:
- Hơn nữa bây giờ ý chí của Huyền Hoàng Long Đế còn ở đây, ngươi và ta ra tay, sợ rằng sẽ rơi vào tình trạng phải chết.
- Nếu ý chí của Huyền Hoàng Long Đế không ở đây, sao ta tiến hành hiến tế được? Thu Huyền Hoàng Tháp và Thiên Long Tụ Linh Kỳ này sao?
Vũ Đương Không hỏi.
- Vậy thì không cần, ta có một bộ bí pháp có thể lập tức rút ra tất cả khí thiên tử ở Huyền Hoàng Tháp và Thiên Long Tụ Linh Kỳ. Đến lúc đó, khí thiên tử đều ở trong tay ta, ta sẽ phân ra một nửa cho ngươi hiến tế, đồng thời hiến tế một nửa cho mình, được không?
Gia Cát Nha vĩnh viễn tính kỹ trước mọi chuyện.
- Ngươi còn có bí pháp như vậy sao?
Vũ Đương Không giật mình kinh ngạc, lại muốn giết chết người này.
- Thất Tinh Chi Chủ thượng cổ vốn giúp đỡ thiên tử điều hòa khí của hàng vạn dân, đây là một thủ đoạn của ta. Cho dù Thiên Tử thượng cổ có nhận được Tế Thiên Phù Chiếu nhưng chuyện chủ trì tế trời phong thần là chuyện của Thất Tinh Chi Chủ.
Gia Cát Nha liếc nhìn Vũ Đương Không:
- Thu lại tâm tư của ngươi đi. Nếu ta muốn ra tay, ngươi không phải là đối thủ đâu. Ta đã biết hết những bí mật nhỏ của ngươi rồi. Năm đó Tế Thiên Phù Chiếu ở trong tay Thất Tinh Chi Chủ đời trước, không biết đã bị hắn nghiên cứu qua bao nhiêu lần, biết còn sâu hơn Thiên Tử thượng cổ. Khương Công Vọng truyền cho ta một phần ký ức, nếu ngươi có thể nhận được sự chỉ điểm của ta, chắc chắn sẽ nhanh chóng nắm giữ được đạo này. Còn nữa, đừng cho rằng ngươi có ý trời. Ngươi suy nghĩ xem, tư chất Thiên Tử thượng cổ đều là Thánh Nhân trời sinh, do đó nhận được Phù Chiếu này. Mà ngươi là một kỳ tài cái thế, căn bản không có tư cách nhận được bùa này. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
- Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Lúc này Vũ Đương Không mới chợt giật mình bừng tỉnh.
- Theo lý, Tế Thiên Phù Chiếu phải rơi vào trong tay hai người, đầu tiên chính là Văn Hồng, thứ hai chính là Pháp Vô Tiên, sẽ không bao giờ rơi vào trong tay ngươi.
Trong lúc Gia Cát Nha nói chuyện càng cao thâm khó dò hơn, làm Vũ Đương Không không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận