Long Phù

Chương 870: Thăm lại chốn xưa (2)

Chương 870: Thăm lại chốn xưa (2)
Nhưng theo gương đó vận chuyển, thời gian của sân nhỏ xuất hiện trong gương không ngờ lại giật lùi!
Cỏ dại bắt đầu thu nhỏ lại, chậm rãi biến về, là quay ngược thời gian.
Từng ngày lùi lại, từng tháng lui lại.
Cổ Trần Sa ẩn núp đi, liền thấy trong gương này không ngờ đang đảo ngược toàn bộ tình huống mấy năm nay trong sân. Lần này là Đấu Thập Cửu thôi động toàn bộ thực lực, không hề giữ lại, không ngờ hắn còn có đại thần thông này.
- Lợi hại, đây là Chiếu Kiến Quá Khứ, Hồi Tố Thì Quang, so sánh với loại thần thông này, Pháp Thiên Tượng Địa đúng là không tính là gì, ta cũng muốn nhìn xem Đấu Thập Cửu này rốt cuộc có thể quay lại một màn ta đạt được Tế Thiên Phù Chiếu vào chín năm trước hay không, hắn muốn biết một màn này, rốt cuộc là để làm gì? Chẳng lẽ hắn lại có thể thay đổi quá khứ chắc? Nếu thật sự có thần thông này, Tam Đại Thiên Tôn sớm đã mạnh hơn cả thiên đạo quy tắc, có điều nếu qua mấy trăm năm nữa, một màn phát sinh trong sân nhỏ này chín năm trước sẽ trở thành một sự kiện trọng đại, đánh dấu một bước ngoặt lịch sử bắt đầu từ đây.
Trong lòng Cổ Trần Sa thầm đoán:
- Kế hoạch của Đấu Thập Cửu trong Ma vực đã thất bại, nhưng tới đây, ta cũng không nhìn ra được là hắn muốn làm gì?
Tốc độ thời gian quay ngược trong gương rất nhanh, sau mấy canh giờ, mấy năm đã trôi qua.
Năm năm trước, sáu năm trước, bảy năm trước, tám năm trước!
Trong lòng Cổ Trần Sa thầm gật đầu:
- Đây là thời điểm mấu chốt nhất.
Ngay khi trong kính quay về chín năm trước, đột nhiên xuất hiện một mảng mơ hồ, căn bản không thể suy tính tiếp.
Dựa theo tu vi của Bất Tử Chi Thân, có thể suy tính biến hóa trên tới mấy trăm năm, dưới tới mấy trăm năm. Có thể nói là trước biết năm trăm năm, sau biết năm trăm năm.
Pháp lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, thời gian suy tính lại càng dài, ví dụ như người vừa tu thành nhị thập tam biến Chiếu Kiến Quá Khứ, phẩm chất Vi Trần Pháp, vậy chỉ có thể suy tính một số chuyện một số chuyện từng phát sinh trong quá khứ hơn mấy tháng, nhiều nhất là một năm.
Đấu Thập Cửu ngừng suy tính, trên mặt xuất hiện phẫn nộ phẫn nộ:
- Đáng giận, tuy ta không thể suy tính được một màn đó, căn cứ vào khí tức và cảm ứng, chắc biết, người trộm đi Hoàng Đạo Hồ Lô, Đại Đế Thiên Binh và Huyết Hồ Lô của ta chính là người này. Đáng chết, Tĩnh Tiên Ti đều đáng chết.
- Đấu Thập Cửu này không ngờ lại phát hiện ra ta? Ở nơi này suy tính một trận, thần kỳ như vậy à?
Cổ Trần Sa có chút không thể lý giải:
- Xem ra, sự huyền bí của vận chuyển pháp lực, ta vẫn không thể tham ngộ hoàn toàn, Đấu Thập Cửu này nhận định ta chính là kẻ địch, tiếp theo khẳng định sẽ không chịu để yên, tuyệt đối sẽ tiến hành một loạt hành động trả thù, ta phải cẩn thận một chút.
Lại suy tính ở đây một lúc, thủy chung không thể suy tính ra nơi này vào chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vung tay áo, rời khỏi sân nhỏ.
Cổ Trần Sa nhìn lại nơi mình đã ở mười bốn năm một lần, sau đó cũng rời đi, ngày hôm qua không thể giữ lại. Hắn dường như đã nắm được Quang âm chi bí.
Đấu Thập Cửu rời khỏi sân nhỏ này, vẫn tìm kiếm gì đó trong hoàng cung, cuối cùng liền mò tới tẩm cung mà năm đó Thiên Phù Đại Đế ở.
Tẩm cung của Thiên Phù Đại Đế rất nhỏ, chính là một gian phòng bình thường, giường rất nhỏ, còn không bằng phòng ngủ của một gia đình bách tính bình thường.
Đấu Thập Cửu đi vào trong đó, cau mày, bởi vì giường này rất nhỏ hẹp, cơ hồ chỉ vừa cho một người, ai dáng người hơi cao lớn một chút sẽ cảm thấy vô cùng câu thúc.
Nhưng dần dà, liền cảm thấy giường và phòng tựa hồ là khi vũ trụ chưa phát nổ, vô số hỗn độn ngưng tụ ra một điểm, một nơi nhỏ như vậy, có thể bao bọc cả thiên địa vũ trụ vào trong đó.
Toàn thân Đấu Thập Cửu run rẩy, lui.
Ánh mắt hắn có chút sợ hãi:
- Chỉ là một cái giường nhỏ trước kia của Cổ Đạp Tiên mà thôi, nhìn một cái lại có uy năng như vậy, nếu ta suy tính ở đây, rất có khả năng sẽ bị uy nghiêm đánh cho tan tành, tẩu hỏa nhập ma mà chết, xem ra kế hoạch của ta phải sửa lại rồi.
Trong lúc nói, hắn liền rời khỏi hoàng thành này.
Lần này Cổ Trần Sa không đi theo Đấu Thập Cửu, mà là tiến vào trong giường nhỏ của tẩm cung, khoanh chân ngồi ngay ngắn, tham ngộ huyền diệu.
Hiện tại chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là các loại thần công đã học, cũng không phải Thương Sinh Chi Nguyện, lại càng không phải là tham ngộ cảnh giới, mà là Thiên Phù Đại Đế Huyết Mạch ẩn chứa trong thân thể, huyết mạch này đã từng xuất hiện hai lần, mỗi lần xuất hiện, đều mang theo uy năng vô thượng đánh nát tất cả, huyết mạch của Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ Câu Trần ở trước mặt nó toàn bộ đều là không chịu nổi một kích.
Có điều cỗ huyết mạch này chính hắn cũng không thể khống chế.
Nếu có thể khống chế cỗ huyết mạch này, theo tâm ý của mình mà động, vậy rất nhiều cảnh giới trên tu luyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Đấu Thập Cửu đấu không dám suy tính trong tẩm cung này, vậy khẳng định nơi này ẩn chứa khí tức của Thiên Phù Đại Đế, Cổ Trần Sa muốn tham ngộ một chút, nếu có thể tùy thời kêu gọi huyết mạch trong cơ thể, thu hoạch sẽ vô cùng to lớn.
Sau khi ngồi ngay ngắn, tâm linh của Cổ Trần Sa đắm chìm trong đây, bắt đầu cảm ngộ, dần dần, hắn quả nhiên cũng giống như Đấu Thập Cửu, cảm ngộ được trong cái giường nho nhỏ này dường như chính là trung tâm của thiên địa vũ trụ.
Có điều, cảm ngộ của hắn so đấu Đấu Thập Cửu thì sâu hơn rất nhiều, bởi vì hắn dường như mượn dùng một cỗ khí tức ẩn chứa ở nơi này, thật sự đã nhận ra được vị trí của tiết điểm nằm sâu trong huyết mạch đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận