Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 100: Đừng Đánh Cược Với Nhân Tính

Chương 100: Đừng Đánh Cược Với Nhân TínhChương 100: Đừng Đánh Cược Với Nhân Tính
"Đừng đánh cược với nhân tính, thời kỳ hỗn loạn này chuyện gì cũng có thể xảy ra, đề nhỏ làm lớn, chúng ta vẫn nên tùy tiện một chút, đừng mạo hiểm."
Về phần chuyện nữ chính có thể lại tới tìm cô hay không, thì Phong Tri Ý không lo lắng.
Theo tính cách của một nhà họ Hứa kia, nữ chính ra ở riêng nhất định không được chia cho thứ gì có giá trị, thậm chí hoàn toàn không có tiền mặt.
Hơn một trăm đồng ở thời đại này không phải là con số nhỏ, phiếu đồng hồ lại càng không dễ kiếm.
Hơn nữa, hiện giờ tin tức rất căng, đầu tư buôn bán cũng bị siết chặt, nữ chính muốn làm buôn bán nhỏ kiếm tiên không phải chuyện dễ.
Với lại, hiện giờ cô ta bận rộn chuyện ở riêng, chắc chắn không rảnh bận tâm đến những thứ khác.
Cho nên, Phong Tri Ý đoán có thể cô sẽ được yên tĩnh một thời gian dài.
Quả nhiên, bắt đầu từ ngày hôm sau, các xã viên sau khi uống trà dư tửu hậu say sưa nói, chính là nhà họ Hứa gà bay chó sủa chuyện ở riêng, ngày ngày đều có tin tức được cập nhật.
Rất nhiều chuyện cũ, thiên vị và xấu xa, bất công, bất bình, không phúc hậu, phân chia không đồng đều bị lật hết lên.
Một nhà họ Hứa giả vờ hòa thuận dường như bị nữ chính lột ra sạch sẽ.
Mà người bị hại đáng thương là cô bị lừa đồng hồ đeo tay, cũng không may bị ảnh hưởng, tiếp nhận ánh mắt yêu thương kẻ khờ của các xã viên.
Thậm chí, còn có không ít người cho rằng ngu ngốc dễ lừa gạt, rồi đến mượn đồ của cô.
Phong Tri Ý cảm thấy thật sự là nực cười, chỉ số thông minh của cô thật sự là bị thao tác này của nữ chính đẩy cho xuống cống rãnh rồi.
Thậm chí, Tô Vọng Đình còn tranh thủ lúc rảnh rỗi tới cho cô một chiếc đồng hồ mới tinh:
"Chuyện chiếc đồng hồ kia của cô tôi đã nghe nói rồi, đừng tức giận, cái này cho cô trước."
Phong Tri Ý nhướng mày:
"Đây là anh giúp Hứa Lê Hương bồi thường cho tôi sao?"
"Không phải, không phải..."
Tô Vọng Đình vội vàng xua tay phủi sạch quan hệ:
"Tôi không quen cô ấy, tôi sợ cô không quen không có đồng hồ, không liên quan gì đến cô ấy."
"Không cần."
Phong Tri Ý từ chối:
"Vô công bất thụ lộc."
Tô Vọng Đình buồn cười:
"Chỉ là một chiếc đông hồ mà thôi, nói cái gì công với lộc nghiêm trọng như vậy."
Phong Tri Ý nhướng mày nhìn anh ta:
"Vậy vì sao anh lại tặng đồ như vậy?" Tô Vọng Đình nhất thời nghẹn một cái, ngập ngừng một lúc lâu, cũng không dám nói rõ là cố ý tặng quà cho cô.
Dù sao bọn họ hiện tại còn chưa thân, chưa tới mức độ có thể tặng quà.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, ánh mắt trong sáng như vậy, thái độ xa cách như vậy, anh ta dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, nếu giờ anh ta nói rõ chắc chắn sẽ phải chết.
Anh ta cũng không ngốc.
Phong Tri Ý thì lại có chút tiếc nuối, đối phương không có nhân cơ hội nói rõ ra.
Nếu không cô đã có thể hoàn toàn từ chối, cắt đứt suy nghĩ này trong đầu của anh ta, đỡ cho anh ta còn ôm hy vọng.
Nhưng anh ta không nói rõ, cô cũng không tiện tự mình đa tình.
Lỡ hiểu sai xấu hổ cũng không sao, chỉ sợ vùng nông thôn này truyền ra tin đồn nhảm khó nghe gì thôi.
Tô Vọng Đình tặng quà thất bại thì chán nản, hơn nữa, mấy ngày kế tiếp, Phong Tri Ý không cho anh ta nhìn gặp dù chỉ một lần, anh ta lại không tiện lăng xăng chạy đi tìm cô, làm đề tài cho người ta buôn chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận