Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 76: Cô Ấy Là Ai?

Chương 76: Cô Ấy Là Ai?Chương 76: Cô Ấy Là Ai?
Nói xong, bà ta thấy Phong Tri Ý đang đi ngang qua ven đường gần bọn họ, thì đứng thẳng dậy, cất cao giọng chào hỏi cô:
"Thanh niên trí thức Trân, cô đi đâu về vậy? Sao lại xách túi lớn túi nhỏ như vậy."
Phong Tri Ý dừng chân một chút, quay đầu nhìn lại, thấy thím Tiền miệng rộng mà ở trong thôn ai cũng có thể nói chuyện với thì mỉm cười:
"Là thím Tiền ạ, ngày nghỉ mà còn chăm chỉ vậy? Cháu vừa trở về từ thị trấn, lấy bưu kiện người nhà gửi cho."
"Haiz, không phải trong nhà có mấy cái mồm há chờ cơm, muốn kiếm thêm vài công điểm hay sao."
Thím Tiền thấy cô vừa đeo túi lớn vừa xách túi nhỏ, ánh mắt sáng lên:
"ỒI Nhiều đồ như vậy à?! Gia đình cô thực sự rất mong nhớ cô đói"
“Tôi rời gia đình, người nhà khó tránh chút nhớ nhung.'
Phong Tri Ý cười nhẹ nhàng, nhập gia tùy tục cùng tím Tiền nói vài câu.
Cô khéo léo khiêm tốn để cho bà ta biết người nhà mình gửi cho mình một đống đồ tốt.
Như vậy thì qua cái miệng to của thím Tiền, không đến hai ngày, người của toàn đại đội đều sẽ biết sau lưng cô có một gia đình giàu có vô cùng coi trọng cô.
Sau này những người muốn kiếm chuyện, đều sẽ phải suy nghĩ thật kỹ xem có nên chọc vào cô hay không.
Còn nữa, để sau này cô lấy ra thứ gì tốt để dùng thì cũng đều có nguồn gốc.
Thím Tiền thỏa mãn mong muốn tám chuyện, Phong Tri Ý cũng đạt được mục đích, hai người vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện tạm biệt lẫn nhau.
Triệu Học Binh ở bên cạnh uống hết nước trong bình, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Tô Vọng Đình đi theo nữ thanh niên trí thức kia nhìn si ngốc.
Anh ta đưa tay lắc lư trước mắt Tô Vọng Đình:
"Nhìn cái gì vậy? Đừng quên trước khi anh đi lão thủ trưởng đã dặn dò anh như thế nào"
Tô Vọng Đình lưu luyến thu hồi ánh mắt, sờ sờ trái tim đang đập liên hồi "thịch thịch thịch" trong lồng ngực.
Cảm giác nó sắp nhảy ra đuổi theo người ta rồi:
"Tôi không gây chuyện, tôi chỉ nghiêm túc tìm người yêu cũng không được sao?"
Triệu Học Binh nhướng mày:
“Anh nghiêm túc?"
Tô Vọng Đình gật đầu thật mạng:
"Thật đến không thể thật hơn được nữa!"
Anh ta nhớ tới dáng vẻ mỉm cười của nữ thanh niên trí thức kia.
Tuy rằng không phải hướng về phía mình mà cười, nhưng anh ta vẫn như nhìn thấy hoa nở xuân về, thấy được ánh sao lấp lánh đầy trời, ngay lập tức chìm vào say mê. Triệu Học Binh nhìn dáng vẻ nghiêm túc nghiêm túc của Tô Vọng Đình, anh ta đưa mắt nhìn bóng lưng Hạ Phong Tri Ý đã xa đến mức không nhìn thấy, không nói gì mà nhặt công cụ lên:
"Xuống làm việc trước đi."
Phong Tri Ý đi xa không biết có người để ý đến mình, cô xách túi lớn túi nhỏ, một đường rêu rao đi vào thôn, lại có thể đụng phải một đội ngũ đón dâu.
Chú rể mặc quân phục màu xanh, trước ngực phối hoa đỏ thẫm, dùng xe đạp nửa mới đẩy cô dâu mặc áo cưới đỏ đi trước, mấy thanh niên nâng bàn ghế, tủ giường và đồ đạc đi theo sau.
Bốn phía xung quanh còn có rất nhiều người vây xem, toàn bộ đội ngũ liền có vẻ bao la cuồn cuộn, vô cùng náo nhiệt.
Cô vội vàng nhường đường, giống như tất cả mọi người đang vây xem, cô tò mò nhìn đội ngũ đón dâu thanh thế to lớn từ từ đến gần.
Đồng thời nghe được trong đám người nghị luận sôi nổi, nói cái gì có thể diện, ba mươi sáu mâm, quá vẻ vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận