Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 163: Lam Xe Cai Tien

Chuong 163: Lam Xe Cai TienChuong 163: Lam Xe Cai Tien
Thân thể cô hiện tại chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, dù chăm cho khỏe thì cũng là thân thể yếu đuối nhu nhược, sức lực thật sự không lớn.
Xem ra, cô phải luyện tập lại thân thể mới được.
Phong Tri Ý bĩu môi, không thèm quan tâm ý cười trong mắt anh:
"Anh còn biết làm xe cải tiến à?"
"Ừ"
Mạnh Tây Châu thấy cô cố ý muốn kéo thì cũng không nói gì, chỉ ra sức đi phía trước mở đường:
"Khi còn bé, tôi được một thợ mộc già trong thôn nhặt về, nên có học được một chút."
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe anh nói về chuyện của mình, Phong Tri Ý liền thuận miệng hỏi:
"Là ông Hà sao?"
Trong đại đội cũng chỉ có nhà họ Hà làm thợ mộc, chính là nhà của Hà Mỹ Lệ.
"Không phải."
Giọng nói của Mạnh Tây Châu rất thản nhiên, rất bình tĩnh:
"Ông lão kia đã chết đói sau ba năm từ khi nạn đói xảy ra rồi."
Phong Tri Ý dừng lại một chút:
"Xin lỗi!"
Mạnh Tây Châu quay đầu lại nhìn vẻ mặt áy náy của cô.
Con ngươi thuần khiết bỗng nhiên có chút hắc ám sâu thẳm, đột nhiên anh cảm thấy không dám đối mặt với cô mà bỏ qua.
"Không sao."
Phong Tri Ý thấy anh đột nhiên trầm tĩnh lại không nói lời nào, liền kiếm đề tài hỏi:
"Vậy anh có biết làm tủ không? Tôi đang muốn chặt cây rồi tìm thợ mộc để làm tủ cho tôi. Nhưng mà tôi nghe nói mùa đông rất nhiêu người đến tìm ông ấy làm tủ, chắc chắn ông ấy sẽ ưu tiên những người cưới gả, không biết khi nào mới đến lượt tôi."
"Biết."
Mạnh Tây Châu không quay đầu lại mà trầm giọng nói:
"Cô muốn làm tủ gì? Tủ quần áo a2"
Phong Tri Ý là muốn làm một tổ hợp tủ có thể tự xếp lại:
"Để lúc về tôi vẽ bản vẽ cho anh được không?"
"Được."
Mạnh Tây Châu có hơi bất ngờ, cô ấy còn có thể vẽ cái này.
Phong Tri Ý thấy anh chân thấp chân cao kéo cây ở phía trước, đột nhiên nhớ tới hỏi:
"Mùa đông rảnh rỗi không cần làm việc thì để tôi chữa chân cho anh nhé?"
Mạnh Tây Châu đang đi ở phía trước chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Cô nói cái gì vậy?”
Nơi núi rừng sâu thẳm, vắng vẻ, côn trùng kêu vang, chỉ có gió nhẹ nhàng cuốn qua.
Ánh nắng mặt trời len lỏi chiếu xuống, cũng không chiếu sáng được đáy mắt đen kịt của Mạnh Tây Châu.
Phong Tri Ý không biết mình có phải chọc vào nỗi đau của anh hay không, cô sợ làm anh tổn thương, nên cẩn thận giải thích:
"Lần trước tôi giúp anh giải độc rắn thì phát hiện xương đùi của anh đã bị biến dạng. Muốn chữa khỏi, chỉ có bẻ gãy rồi nối lại."
Mạnh Tây Châu lẳng lặng nhìn cô:
"Lần đó hình như cô cũng không nhìn chân tôi."
Phong Tri Ý dừng một chút, hình như là vậy nhỉ, rồi lập tức cưỡng từ đoạt lý:
"Nhưng lúc ấy tôi có bắt mạch cho anh mài"
"Bắt mạch cũng có thể biết tình trạng xương đùi sao?"
Mạnh Tây Châu hình như không bị cô lừa gạt.
Phong Tri Ý lười kiếm cớ:
"Sao anh lại nói nhiều vậy nhỉ? Rốt cuộc có muốn chữa hay không đây?"
Mạnh Tây Châu bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt anh lập tức sáng lên như sao:
"Chữal"
Nếu có thể khỏe mạnh bình thường, thì ai lại muốn trở thành người khập khiễng chứ?
"Ừm."
Phong Tri Ý suy nghĩ, vẫn giải thích một chút:
"Lúc trước vẫn luôn bận rộn, tôi đã nghĩ chờ mùa đông không bận sẽ giúp anh trị. Nếu không anh phải làm việc cả ngày, thì không thích hợp để xương đùi hồi phục."
Cho nên lúc trước không phải là không chữa trị cho anh, mà là chính anh không có thời gian để tĩnh dưỡng chờ xương khỏi.
Thực ra cô có thể giúp anh dùng dị năng khôi phục ngay lập tức, chỉ là, xương đùi bị gãy lại có thể lập tức chữa khỏi thì quá bất thường rồi đúng không?
Nhưng có một mùa đông từ từ nghỉ ngơi cho tốt, vậy thì miễn cưỡng lấp liếm được.
Mạnh Tây Châu khẽ vuốt cằm, rồi tiếp tục kéo cây đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận