Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 189: Nhận Thịt Lon Tết

Chương 189: Nhận Thịt Lon TếtChương 189: Nhận Thịt Lon Tết
Lao động khỏe mạnh kiếm được ít nhất một nghìn năm trăm công điểm trở lên trong một năm, mấy đứa trẻ này và phụ nữ lớn tuổi cũng có hơn một nghìn điểm.
Cho dù là trẻ con từ mười lăm tuổi trở xuống, cũng đã có vài trăm công điểm.
Cứ tính như vậy, một đại gia đình có mấy chục miệng ăn thì quanh năm suốt tháng ít nhất cũng có hơn mười nghìn công điểm.
Vậy thì có thể nhận được hơn mười cân thịt heo miễn phí, khó trách họ lại vui vẻ đến thế.
Phong Tri Ý chậm rãi bước lên theo hàng, lắng nghe xung quanh đều là tiếng cười, sự chất phác trong cuộc sống bình dị này khiến cho cô không khỏi cong cong khóe môi mỉm cười.
Khi đến lượt cô cũng là lúc mổ một con heo mới.
Con trai của đội trưởng Vương đang chia thịt, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, sau khi cân được ba lượng hai thì anh ta lập tức cắt thêm cho cô một miếng thịt mỡ, Phong Tri Ý nhìn thấy vội vàng cản lại:
"Không cần, không cần! Tôi không cần thịt mỡi Có thể cắt cho tôi một ít thịt đòn gánh được không? Ít một chút cũng không sao."
Thịt đòn gánh theo cách nói của những người ở đây, chính là thịt sườn.
Con trai của đội trưởng Vương sợ cô không hiểu, còn cố tình vẫy vẫy tảng mỡ trong tay, giải thích:
"Mỡ này ngon lắm! chất béo nhiều! Có thể thắng thành mỡ, thắng ra thành mỡ có thể dùng để xào đồ ăn ít nhất mấy tháng đấy!"
Phong Tri Ý cười, cảm ơn ý tốt của anh ta, sau đó giải thích:
"Tôi thích ăn thịt nạc."
"Vậy được!"
Con trai của đội trưởng Vương thấy cô vẫn "một mực cố chấp", nên anh ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc "vô cùng đau đớn" mà cắt cho cô một miếng thịt sườn, cậu ta thấy miếng thịt nhỏ như vậy thì nhắc nhở:
"Nếu còn không đủ, cô còn có thể dùng tiền mua miếng khác, coi như là lợi tức của cả đại đội, không cần phiếu thịt."
Phong Tri Ý dùng rổ nhận lấy thịt heo cậu ta đưa, nghe cậu ta nói như thế mắt cô sáng lên.
"Tôi còn có thể mua một cái đầu heo không? Còn một ít sườn lợn rán, xương, lòng lợn các thứ nữa."
Một cái đầu heo hun khói, có thể đủ để ăn được trong cả một khoảng thời gian dài.
"Được."
Con trai đội trưởng Vương chỉ chỉ sang bên cạnh.
"Cô cần mua cái gì thì đi đến chỗ thu chi đằng kia đăng kí, lát quay về tôi sẽ đưa đến cho cô."
"Được, cảm ơn anh."
Phong Tri Ý vội vàng chạy đi tìm chỗ thu chi để đăng ký.
Phong Tri Ý muốn một cái đầu lợn lớn hay nhỏ đều được, bốn cái móng lợn, một ít sườn và lòng lợn, cô dặn dò đội sản xuất những gì họ bán không được thì có thể giao hết cho cô. Còn nếu người khác muốn, thì có thể ưu tiên cho người khác trước.
Sau khi dặn dò xong, Phong Tri Ý cầm theo miếng sườn nhỏ đi xuyên qua đám đông.
Nhìn qua khắp nơi đều là người đen kịt, cô không biết nhóm người của bác Bành đang ở đâu nên định đi về trước.
Có điều, cô vừa rời khỏi nhà ăn lớn, thì thấy một nhóm người đang bủa vây Mạnh Tây Châu, anh bị một người đàn ông cao to lực lưỡng giật lấy rổ thịt lợn, sau đó còn bị người ta đẩy ngã lên mặt đất đầy tuyết.
Phong Tri Ý không hề đắn đo mà vội chạy lại dìu anh, đồng thời ngẩng đầu giận dữ nhìn người đàn ông kia:
"Anh làm gì mà đẩy ngã người ta vậy?!"
Bởi vì mổ lợn tết mà lúc này tại sân phơi lúa ngoài nhà ăn, người ra người vào rất tấp nập.
Dường như đối phương không ngờ đến sẽ có người ra mặt giúp đỡ Mạnh Tây Châu nên hơi sửng sốt, sau đó anh ta vô cùng hùng hồn nói:
"Thằng đó làm cha tôi bị thương rồi! Phải bồi thường thuốc men, tôi chỉ bắt nó đền bằng một ít thịt lợn, vậy là đã hời cho nó rồi!"
Phong Tri Ý liếc mắt nhìn, quả nhiên đằng sau người đàn ông kia là thư kí Tiền già nua ốm yếu, cả người ông ta lấm lem bùn bẩn, một tay ông ta đỡ lấy lưng, kêu to:
Bạn cần đăng nhập để bình luận