Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 162: Nhat Cui

Chuong 162: Nhat CuiChuong 162: Nhat Cui
""
Bảo sao, vậy số công điểm đó cũng không nhiều lắm.
Nhìn anh bận rộn, Phong Tri Ý cũng không tiện đứng chơi. Cô giũ bao tải to mình mang đến ra, gom các cành cây và lá thông khô trên mặt đất lại thành đống rồi chuẩn bị bỏ vào bao tải.
Mạnh Tây Châu chặt hạ một cái cây xong, ánh mắt anh theo thói quen tìm kiếm cô.
Nhìn thấy cô đang ngồi xổm trên mặt đất, duỗi bàn tay trắng nõn, non nớt của mình ra nắm lấy lá khô trên mặt đất, anh vội vàng nói:
"Cô đừng làm! Cẩn thận bị trây xước tay!"
Phong Tri Ý buồn cười ngước mắt lên:
"Đâu có yếu ớt đến vậy đâu?"
Nói xong, cô mạnh bạo cầm lá khô nhét vào trong bao tải.
Lúc này Mạnh Tây Châu bỏ lại dao chặt củi chạy tới, nắm lấy tay cô lật lòng bàn tay vỗ vỗ cỏ phía trên, thấy không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm:
"Nhìn này, làm bẩn mất rồi?"
Phong Tri Ý vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy quái lạ nhìn anh:
"Làm gì có chuyện làm việc mà không bẩn tay chứ?"
Nói xong cô rút tay mình về, thằng nhóc này sao cứ thấy kỳ lạ.
Mạnh Tây Châu nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, anh lập tức nhận ra mình đã vượt giới hạn, anh rũ mắt xin lỗi rồi lui ra một chút:
"Nếu không thì cô đeo găng tay rồi làm! Cành cây khô với lá thông này nếu không cẩn thận, thì sẽ thật sự đâm vào tay đấy."
"Cũng được."
Phong Tri Ý lấy ra hai chiếc găng tay từ trong ba lô quân lục tùy thân đeo lên, cho dù cô không bị thương tay thì không phải cũng sẽ bị bẩn sao?
Trên núi có rất nhiều cây thông, đương nhiên lá thông khô vàng rơi trên mặt đất cũng nhiều.
Một buổi sáng, khi Mạnh Tây Châu chặt cây xong, Phong Tri Ý nhặt được ba bao tải lá thông ép thật chặt, còn có một túi quả thông, cô vui vẻ đưa cho anh xem.
"Nhìn này! Rất nhiều quả thông luôn!"
Mạnh Tây Châu nhìn vào trong bao tải, anh bật cười, anh luôn cảm thấy niềm vui của cô rất đơn giản, rất thuần túy:
"Lấy hạt thông ra rất phiền phức đó."
Phong Tri Ý không thèm để ý.
"Không sao, dù sao mùa đông cũng nhàn rỗi ở trong phòng không có việc gì làm mà, đúng không?”
Thật ra chỉ cần là thực vật, thì đối với cô không có chuyện gì phiền toái cả.
"Cũng không phải không có việc gì." Mạnh Tây Châu chặt những cành lá của cây đã đốn hạ:
"Có thể đan tre, dệt chiếu, trồng củ cải mùa đông, bắp cải mùa đông, đào mương nước, muối dưa, làm bột khoai tây củ sen, nuôi lợn, nuôi gà, nuôi vịt các kiểu."
"Khắp nơi đều là việc, chỉ can cô muốn làm thì cô không thể nhàn rỗi vào mùa đông đâu."
Mặt Phong Tri Ý không biến sắc:
"À, tôi không muốn làm."
Cô đã thấy cảnh cả ngày làm việc trên đồng ruộng liên miên bất tận rồi, giờ cô muốn xem cảnh nông thôn mùa đông người ta tụ tập tán gau, đi thăm người thân, cưới hỏi, thậm chí là cảnh náo loạn gà bay chó sủa, kiểu ngày tháng tạm bợ này này!
Mạnh Tây Châu cúi đầu buồn cười, bỏ cành lá mới chặt ra thành từng bó:
"Cô ở đây chờ một chút, tôi kéo cây đến bên cạnh xe ven đường trước đã."
Phong Tri Ý hơi bất ngờ:
“Anh còn mang theo xe tới? Xe gì vậy?”
"Xe cải tiến."
Mỗi tay Mạnh Tây Châu ôm lấy một cái cây, kéo về phía ven đường bên ngoài rừng.
Phong Tri Ý cũng vội vàng kéo một cái cây đi theo:
"Chẳng phải xe cải tiến trong đại đội rất hiếm sao? Làm thế nào mà anh lại mượn được?"
Huống chi anh là phần tử xấu, người trong đại đội luôn phân biệt đối xử với anh.
"Không phải của đại đội, là tôi tự làm."
Mạnh Tây Châu nói xong phát hiện cô đi theo ở ngay phía sau, anh quay đầu lại thấy cô cũng gắng sức kéo một cái cây đi theo, anh vừa buồn cười lại vừa thấy ấm áp trong lòng:
"Cô không cần kéo đâu, tôi chạy thêm vài chuyến là được."
Không phải là vì ở trước mặt người khác nên cô không tiện dùng dị năng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận