Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 139: Đi Thị Trấn Mua Đồ Dùng

Chương 139: Đi Thị Trấn Mua Đồ DùngChương 139: Đi Thị Trấn Mua Đồ Dùng
Thực ra nói thật thì từ khi cô đến đây, chẳng có ai quan tâm chăm sóc đến cô hết.
Nhưng dù sao cũng cùng là thanh niên trí thức, bèo nước gặp nhau, khách sáo một câu vậy.
Phạm Khải Minh thấy cô quay người định đi, vội vàng đặt bát đũa xuống:
"Trời tối không an toàn, để tôi đi cùng cô."
"Không cần đâu, anh cứ ăn cơm đi, đừng để lỡ dở."
Phong Tri Ý vội từ chối:
"Vê chuyện tôi chuyển sang nhà bác Bành ở, ngày mai tôi sẽ nói với Đại đội trưởng."
Phạm Khải Minh thấy cô cương quyết thì cũng chỉ đành tiễn cô ra đến cửa điểm thanh niên trí thức:
"Sau này nếu cần giúp đỡ gì cứ về điểm thanh niên trí thức, không có việc gì cũng có thể thường xuyên đến chơi."
"Được."
Phong Tri Ý nói cảm ơn xong thì quay người ra khỏi cửa điểm thanh niên trí thức, hòa vào với màn đêm.
Màn đêm buông xuống, Phong Tri Ý ngủ trọn một đêm ở nhà bác Bành.
Sáng hôm sau cô tới làm thủ tục báo cáo Hạ Mai với đại đội trưởng xong còn phải xin phép nghỉ một ngày với đội trưởng Vương, nói muốn vào thị trấn mua gấp đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, không thể trì hoãn được.
Phong Tri Ý vì cứu anh ta mà gặp phải họa ngồi tù, thái độ của đội trưởng Vương với cô bây giờ trong cảm kích còn xen lẫn áy náy, đương nhiên đồng ý ngay, còn hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.
Phong Tri Ý từ chối khéo, cô chỉ muốn mượn cớ này để lấy đồ trong không gian ra dùng thôi.
Nhưng cô vẫn lên thị trấn một chuyến, tới chợ đen bán một ít lương thực, tiện tay mang một ít đồ từ tỉnh thành đến bán lại với giá cao.
Như phiếu xe đạp, phiếu máy khâu, phiếu đồng hồ... cô hoàn toàn không cần dùng đến.
Chạy qua chạy lại trong thị trấn cả ngày, xử lý xong mấy thứ này.
Chạng vạng lúc về, cô dắt theo một chiếc xe đạp nữ kiểu dáng gần giống của nơi này, cột tất cả mọi thứ lên xe đạp rồi thồ vê.
Thế nên lúc cô vào thôn, cô lại bị cả đám người vây xem, thậm chí còn có trẻ con chạy sau xe cô suốt cả một đường.
Đến cửa nhà bác Bành, không ít người cũng tới đây xem náo nhiệt:
"Ối chà, thanh niên trí thức Trần, sao cô mua cả đống lớn vậy! Còn cả xe đạp này nữa, sao trông mới thế? Cô mua à? Hay là đi mượn ở đâu?"
"Tôi mua, đều là chút đồ dùng sinh hoạt thôi."
Phong Tri Ý vừa đỗ xe xong, bác Bành và Bành Nha Nha chạy từ trong sân nhà bác Bành ra, Tô Vọng Đình cũng cười vui vẻ xán lạn:
"Nghe nói hôm qua cô về rồi, không sao chứ?" Phong Tri Ý lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu tháo bỏ dây buộc đồ:
"Bộ đội các anh có vẻ rảnh nhỉ?"
Tô Vọng Định đang định đến giúp đỡ khựng lại, rồi có chút ấm ức:
"Hôm qua tôi mới làm nhiệm vụ trở về, nghe nói cô vê roi nên mới tới gặp cô."
Không ngờ lại bị ghét bỏ, nhìn cũng không thèm nhìn.
""
Phong Tri Ý không có hứng thú biết việc này, sau khi tháo dây thừng ra xong, cô gỡ từng món đồ xuống, nhờ bác Bành và Bành Nha Nha giúp đỡ chuyển vào trong nhà.
Tô Vọng Đình cũng đưa tay lại gần giúp đỡ, Phong Tri Ý nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không để anh ta phải mất mặt trước mọi người, cô đưa hết đồ to, nặng cho anh ta.
"Ôi chao! Chậu rửa mặt mua tận bốn cái!"
Các cô các bác vây xem đều đang dài cổ nhìn, còn đếm lại từng món:
"Bình trà, hộp cơm đều hai cái, còn cả cốc giữ nhiệt, bình nước..."
Càng đếm, giọng điệu càng chua loét:
"Ối, có cả ấm đun nước nữa! Bác Bành, sau này nhà bác được nhờ rồi!"
Cũng không biết bà thím nhà nào còn giữ chặt cái túi Bành Nha Nha đang định cầm mang vào nhà, đòi:
"Nha Nha, trong túi này của cháu là thứ gì? Mở ra cho bác xem thử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận