Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 52: Tu Chối Nữ Chính

Chương 52: Tu Chối Nữ ChínhChương 52: Tu Chối Nữ Chính
"Vậy tôi đi với cô!"
Hạ Mai nói xong liền tiến lên nắm lấy cánh tay Hứa Lê Hương:
"Đi, trước tiên trở về lấy một cái sọt với tôi đã."
Nói xong, cô ta kéo Hứa Lê Hương đi.
"Hứa Lê Hương hoang mang vội quay đầu lại, hỏi Phong Tri Ý:
"Thanh niên trí thức Trần, cùng đi đi!"
Phong Tri Ý mỉm cười lắc đầu:
"Không được, tôi có việc mất rồi."
Phong Tri Ý không muốn ở chung một chỗ với Hạ Mai.
Mà Hạ Mai cũng một mực cướp bạn của cô, không nói câu nào kéo Hứa Lê Hương đi thật xa.
Phong Tri Ý thấy vậy không hiểu sao có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hạ Mai này rất "hiểu lòng người" nhai
Nhưng trong mắt những người khác, thì là người bạn duy nhất của Phong Tri Ý bị cướp mất.
Cho nên Phạm Khải Minh e dè nhìn sắc mặt của cô:
"Hay là, Trân Tố Tố, nếu không cô đi nhặt nấm với Chu Mạn Mạn đi?"
Anh ta thật sự là mệt mỏi, luôn lo sợ hai đồng chí nữ này suốt ngày gây sự các kiểu.
"Đúng vậy!"
Chu Mạn Mạn vội vàng tới kéo cánh tay Phong Tri Ý thân thiết:
"Tôi với Diệu Diệu tìm xã viên của đại đội dẫn chúng tôi lên núi nhặt nấm bẻ măng, cô đi cùng chúng tôi chứ?"
"Không được."
Phong Tri Ý nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, cảm ơn ý tốt của cô ta:
"Hôm nay tôi có việc, phải đi lên thị trấn một chuyến mất rồi."
"Ngày mưa đi thị trấn sao?"
Lục Giai Lương nghi hoặc một chút:
"Máy kéo vừa đi rồi, ngồi xe bò không tiện nhỉ? Chắc chắn sẽ ướt nhẹp."
Phong Tri Ý không sao cả cười cười:
"Tôi đi bộ thôi. Dù sao cũng không xa mà."
Mộng Trang đại đội bọn họ tuy rằng núp ở trong núi lớn, nhưng cách đến thị trấn cũng chỉ khoảng 20 dặm, đi bộ nhiều nhất cũng chỉ mất chừng hai tiếng đồng hồ.
"Vậy cũng được."
Phạm Khải Minh gật đầu, anh ta còn không quên dặn dò:
"Cô đi sớm về sớm, trời tối đường núi khó đi, cũng không an toàn đâu." "Được."
Phong Tri Ý từ biệt mọi người, cô đi thẳng vào trong núi.
Thật ra cô không muốn đi thị trấn, chẳng qua là trời mưa ở trong điểm thanh niên trí thức cũng không có việc gì làm.
Gần mười tiếng ban ngày đủ để cô ở trong không gian bốn năm ngày, cô có thể lợi dụng chênh lệch thời gian mau chóng điều dưỡng thân thể.
Chẳng qua là từ chỗ bọn họ mà đi thị trấn thì phải vượt qua một ngọn núi.
Đây cũng là lý do vì sao cô tìm cớ đi thị trấn để đi vào trong núi, bởi vì chúng cùng một phương hướng, cùng một con đường.
Phong Tri Ý đi đến trong núi sâu ít người qua lại, rồi mới ẩn thân tiến vào không gian.
Sau đó cô tính toán thời gian, vào khoảng 4 giờ chiều, mang theo "những thứ mua từ thị trấn" từ không gian đi ra ngoài.
Núi sâu bên này cũng là lần đầu tiên cô đến, dọc theo đường đi ra ngoài nhìn thấy không ít măng với nấm, thậm chí còn có không ít thảo dược mọc rất tốt.
Phong Tri Ý lấy sọt tre ra, vừa đi đường vừa hái.
Lúc bước ra khỏi rừng rậm núi sâu, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ mơ hồ, giống như tiếng người.
Không phải là có người bị rắn cắn đấy chứ? Đây là lối vào núi sâu, có rất nhiều rắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận