Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 235: Dị Năng Cứu Người

Chương 235: Dị Năng Cứu NgườiChương 235: Dị Năng Cứu Người
Phong Tri Ý chia tinh thần lực thành mấy nghìn luồng, cô điều khiển dị năng khống chế rễ cây, ẩn vào trong nước, âm thầm níu giữ những người bị lũ lụt đánh ngã hoặc nhấn chìm, điều khiển họ nổi trên mặt nước hoặc đưa họ đến nơi nước cạn có người cứu trợ.
Nếu không thì một khi đã bất tỉnh rất dễ chết đuối trong nước lũ và bị cuốn trôi.
Có điều công việc này tiêu hao sức mạnh tinh thần rất lớn, cho nên chưa được bao lâu, trán của Phong Tri Ý đã rịn mồ hôi, môi dần dần trắng bệch.
AI vẫn luôn trốn ở trong tai cô, kìm không được, lo lắng hỏi nhỏ.
"Chủ nhân, ngài kiêm chế một chút. Diện tích thôn này không nhỏ, ngài sử dụng tinh thần lực bao trùm toàn thôn, lại tỉ mỉ khống chế như thế này sẽ hao tổn rất nhiều sức lực đó!"
"Không sao, ta tự có chừng mực.”
Phong Tri Ý vẫn nhắm mắt trả lời.
Khi dị năng cạn kiệt, cô lấy ra một khối tinh thể từ trong không gian vừa hấp thụ vừa thi triển sức mạnh, âm thầm phối hợp với nhóm người đại đội trưởng cứu giúp sinh mệnh giữa trận đại hồng thủy.
Trời dân dần sáng, mưa cũng ngừng rơi dần, khí thế hung hăng điên cuồng của cơn lũ cũng từ từ trở lại bình thường.
Sau khi xác nhận lại không còn ai cần cứu trợ, Phong Tri Ý mới điều khiển rễ cây lặn sâu dưới nước, ẩn nấp vào trong đất.
Sau đó cô lẫn vào đám người hỗn loạn đang chạy vào trong nhà ăn lớn, theo chân mọi người chật vật trở về.
Buổi đêm này, chắc là tất cả mọi người đều đã hoảng loạn, không ai chú ý đến cô đã biến mất trong một thời gian ngắn, ngoại trừ sự lo lắng, sốt ruột đang dần dần hiện lên trong mắt của Mạnh Tây Châu.
Anh tiến đến gần thì thấy rõ sắc mặt tái nhợt của cô, vẻ mặt mệt mỏi, nội tâm anh căng thẳng, hai tay nắm thật chặt.
Ngay tại lúc này, trong ngoài nhà ăn, từ trên xuống dưới khắp nơi đều đông kịt người, nên anh không tiện mở miệng hỏi thăm cô, Mạnh Tây Châu chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc âm thầm gửi cho cô một cái nhìn lo lắng.
Phong Tri Ý hướng về anh khẽ lắc đầu, có ý bảo lát nói sau, sau đó cô trở về với đám người thanh niên trí thức.
Bởi vì lúc này là lúc đại đội đang thống kê, điểm lại dân số, mà cô thuộc về tập thể thanh niên trí thức, cần phải kiểm tra.
Mạnh Tây Châu âm thầm, yên lặng đứng sau lưng cô tại một nơi cách đó không xa, anh sợ chỉ cần mình không chú ý đến, cô ấy lại biến mất.
Đại đội kiểm tra đối chiếu lại toàn bộ số người, kinh ngạc phát hiện không có bất kì người nào thương vong.
Đại đội trưởng nghe qua kết quả này thì sửng sốt, ông ta còn tưởng rằng tối thiểu cũng sẽ có trên trăm mạng người thương vong.
Dù sao tình huống này quá đỗi bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, lại nguy hiểm, cơn lũ kia vừa chảy xiết, dữ dội lại còn hung ác, tệ hơn nữa là đêm vừa tối mà mưa thì xối xả.
Nhưng nghe qua chỉ có mười mấy người bị thương ở các mức độ khác nhau từ nhẹ đến nặng, không có lấy một người nào gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Thần kinh đang căng thẳng từ suốt nửa đêm của ông ta chợt thả lỏng, ngay cả khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng không kìm được mà hơi giãn ra, cả người có hơi mơ hồ, ngơ ngác mà lẩm bẩm.
"Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt..."
Trước mắt, toàn bộ thôn đã bị nhấn chìm, rất nhiều nhà cửa ở địa thế thấp đã hoàn toàn bị chìm không thấy nóc, hoặc là vỡ tan tành, chỉ còn lại mỗi nhà ăn lớn là may mắn còn tồn tại.
Nhưng mực nước ở đây cũng ngập đến bắp chân của đàn ông trưởng thành. Trên mái nhà và bàn ghế, đầy những người già và trẻ nhỏ chen chúc nhau, người trẻ tuổi chỉ có thể ngâm mình dưới nước.
Sau khi kiểm kê, xác định xong dân số là thời gian nghỉ ngơi.
Chưa đến hai giờ, mực nước ngập ở phòng ăn từ bắp chân đã dâng lên đến đầu gối.
Cho nên đại đội trưởng nhanh chóng ra quyết định, tất cả mọi thành viên nhanh chóng di tản lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận