Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 227: Cùng Nhau Chuyển Đá

Chương 227: Cùng Nhau Chuyển ĐáChương 227: Cùng Nhau Chuyển Đá
"Một lát nữa tôi đến đội sản xuất, nhận công việc đập đá ngày mai, buổi tối sẽ nói cho cô biết nơi được phân công, ngày mai cô có thể nhận công việc ở chỗ đội trưởng Vương."
Phong Tri Ý gật đầu, mặc áo tơi đội mũ vào, tiếp nhận túi lớn mà anh cố ý đưa cho mình, rồi đội mưa đi vê.
Mạnh Tây Châu nhìn theo bóng cô biến mất trong màn mưa, mới xoay người đóng cửa lại, anh nhìn chung trà táo đỏ cẩu kỉ đường đỏ cô vẫn chưa uống hết, còn bốc hơi nóng.
Không biết suy nghĩ cái gì, anh nhìn lên phần miệng chung đã từng được cô uống qua, vẻ mặt ngẩn ngơ một lúc.
Sau đó anh bưng chung trà lên, nhằm vào phần miệng chung đó, uống một ngụm. Anh chợt nhoẻn miệng cười.
Ngọt thật.
Lỗ hổng trên đê của đại đội Mộng Trang không nhỏ, nước sông vừa siết lại vừa đầy.
Nếu như nước sông bắt đầu dâng, chỉ dùng bùn đất, cát sỏi để chặn lỗ hổng thì hoàn toàn không ngăn được sức nước này.
Cho nên, cần phải lên núi đào vài tảng đá lớn và nặng, chôn trong đất để làm cứng nền.
Nhưng hiện tại, không có máy móc hỗ trợ, vào những lúc cần thiết, rất khó xin được thuốc nổ, lại không kịp tuân theo trình tự để xin cấp, cho nên chỉ có thể hoàn toàn dựa vào sức người để đào đá.
Đây là công việc tốn sức, vô cùng khổ cực, người bình thường đào tầm hai tiếng, thì hầu như cả hai tai đều phồng rộp, chảy máu.
Vì thế, Phong Tri Ý cố ý chuẩn bị cho Mạnh Tây Châu bao tay đặc chế, còn có thuốc mỡ xoa tay, đỡ cho anh khi phải đào đá cả ngày, hai tay sẽ tổn thương đến mức không còn hình dạng.
Mạnh Tây Châu thấy cô trả lại thuốc mỡ bôi tay, chỉ cảm thấy không cần phải làm như vậy.
"Trên tay tôi toàn là vết chai, không sao đâu, da không dễ bị ma sát làm cho phồng rộp đâu."
Không giống như đôi tay non nớt yêu kiều của cô, không chỉ trông giống đậu hủ mà còn mêm mịn như đậu hủ, nhẹ nhàng cào một chút cũng có thể để lại một vết hẳn.
Phong Tri Ý thấy có người xa xa đi về phía này, cô vội vàng nhét thuốc mỡ vào tay anh.
"Cho anh bôi thì anh cứ bôi đi, đứng nhiều lời nữa! Không phải cứ trông thô ráp hơn thì trông anh càng có vẻ nam tính hơn đâu!"
Tên nhóc này!
Mạnh Tây Châu bật cười nhận lấy, chỉ là anh đã quen với sự thô ráp này, khuôn mặt anh còn chưa từng bôi qua thứ đồ nào huống chỉ là tay.
Chỉ là nếu như đây là tâm ý muốn che chở mình của cô ấy thì anh chỉ có thể nhoẻn miệng cười vui vẻ, ngoan ngoãn mà nhận thôi.
Không bao lâu sau, người được phân đến đào núi đá đã lục tục đến đông đủ.
Bọn họ bên này tổng cộng có năm mươi lao động khỏe mạnh đào núi đá, tám xã viên cộng thêm hai thanh niên trí thức là Phong Tri Ý và Lý Yến Hoa cùng nhau bỏ đá vào túi, hay mươi trai tráng chất đồ lên xe vận tải.
Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, bận rộn cả ngày, cũng chỉ đào ra được 10 xe đá để vận chuyển ra đê.
Hiệu suất có thể nói là cực kì thấp, Phong Tri Ý thầm chê bai, lao động thủ công quả nhiên là không ổn.
Lúc này, đất nước rất cần công nghiệp và khoa học kỹ thuật mới có thể phát triển được.
Chạng vạng lúc tan làm, Lý Yến Hoa cả người mệt mỏi, suy sụp, không còn hơi sức vỗ vỗ cánh tay như muốn rụng ra của mình, cô ta đi cùng Phong Tri Ý, vừa đi về vừa lải nhải.
"Việc chuyển đá này tôi còn tưởng đơn giản, không ngờ lại mệt như vậy, cảm giác cánh tay gần như muốn rụng ra luôn rồi."
Phong Tri Ý nhẹ nhàng xoa tay, cô cảm thấy vẫn ổn. Dù sao cô có dị năng, có thể giúp cô bất cứ lúc nào, nên là cũng không mệt đến thế.
Lý Yến Hoa thấy cô không có vẻ mệt mỏi chút nào, thậm chí còn có chút ung dung, thì lấy làm kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận