Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 531: Cô Thực Sự Không Quan Tâm

Chương 531: Cô Thực Sự Không Quan TâmChương 531: Cô Thực Sự Không Quan Tâm
"... Không ngờ trong hai năm này, Bắc Kinh lại náo nhiệt như vậy. Chẳng trách năm ngoái nhà họ Tô không rảnh tới đại đội Mộng Trang kiếm chuyện với em."
Dù sao nhà họ Tô cũng ghét cô lắm chứ bộ?
Mạnh Tây Châu nghe xong, khẽ nhíu mày, ôm chặt cô hơn, dùng trán nhẹ nhàng đụng vào trán cô:
"BỊ người ta ghim thù mà em sao lại cười như xem kịch vậy?”
"Không cười thì phải khóc à?"
Phong Tri Ý hơi bất ngờ, từ nhỏ đến lớn cô bị người ta ghét, thậm chí ám sát cũng nhiều lắm rồi, như cơm bữa, cô đã quen với việc bình tĩnh đối mặt trong bão táp máu lửa.
Biết bao nhiêu người muốn giết chết chủ nhân nhà họ Phong, thậm chí có người thân cận hàng ngày vẫn tỏ vẻ thân thiết với cô, cô làm sao chú ý hết được? Miễn là họ không làm phiền cô là được.
Và cỡ trẻ con như nhà họ Tô và Đỗ, cô thực sự không quan tâm.
Dù sao họ cũng không làm hại được cô, tại sao cô phải để những người vô lý mà làm mất tâm trạng, không sống vui vẻ chứ?
Mạnh Tây Châu không biết phải nói gì, nhưng nghĩ lại cũng đúng:
"Vậy em ra ngoài cẩn thận một chút, giờ ông nội đã quay vê, e là từ từ em sẽ phải xuất hiện trong tâm mắt của những người đó."
""
Phong Tri Ý không quá quan tâm:
"À, Cố Hàn Âm muốn em dẫn anh đi dự đám cưới của cô ấy, anh có đi không?"
Mạnh Tây Châu nghĩ về việc người yêu của Cố Hàn Âm cũng ở trong khu quân đội này, liền lắc đầu.
Anh không muốn dựa vào vị thế của nhà họ Phong để tiếp xúc và kết nối trong vòng này, sợ sau này sẽ khiến em gặp khó khăn, và còn nói:
"Ông nội dường như muốn đưa anh vào làm việc, nhưng anh không muốn, được không?"
"Đương nhiên được."
Phong Tri Ý thực sự cũng không đồng ý với việc Mạnh Tây Châu liên quan đến quyền lực của nhà họ Phong:
"Chuyện của anh, anh tự lên kế hoạch và quyết định là tốt, không cần phải xem xét đến những thứ khác. Gặp rắc rối cũng không sao, dù sao cũng có em giúp anh dọn dẹp hậu quả."
Dù sao, đàn ông ra ngoài xây dựng sự nghiệp nào có không gặp trở ngại.
Mạnh Tây Châu nghe vậy, lòng ấm áp, không khỏi cười:
"Được! Vợ anh yêu anh nhất."
Hai ngày trước khi con tròn một tháng, ông Phong muốn tổ chức tiệc mừng tháng cho cháu, nhưng bị Phong Tri Ý từ chối thẳng:
"Không cần đâu, ông nội ạ. Chúng cháu ở đây không quen biết ai, không cần thiết phải tổ chức."
Đừng nói là con, ngay cả cô và Mạnh Tây Châu ở Bắc Kinh cũng không quen biết mấy người, có ai thực sự chân thành chúc mừng con, chúc mừng cô?
Ông Phong có lẽ muốn nhân dịp này giới thiệu cô là cháu gái nhà họ Phong.
Dù sao, sự tồn tại của nguyên thân cũng không có mấy người biết đến.
Ngay cả những người biết cũng chưa bao giờ công nhận cô.
Nhưng cô không hề muốn dùng con làm bất cứ trò hề nào, cũng không muốn cố gắng kết giao với người khác.
Nhưng ông Phong vẫn nói:
"Chính vì hai người ở đây không quen biết ai, nên nhân dịp này ông muốn giới thiệu cháu cho mọi người biết, để sau này tiện trong giao tiếp."
"Không cần đâu, ông nội."
Phong Tri Ý vẫn kiên quyết, cô không phải là nguyên thân, không cần phải quen biết với vòng tròn của nguyên thân.
Hơn nữa, trước đây vòng tròn này cũng không công nhận nguyên thân, cô không cần phải mất công tìm kiếm, càng không muốn xuất hiện với tư cách và lập trường của nhà họ Phong:
"Ông nội đừng lo lắng, thật sự cháu không cần đâu ạ."
"Sao lại không cần?"
Ông Phong trừng to mắt:
"Con người sống trên đời sao lại không cần giao tiếp? Hơn nữa, dù cháu không cần, nhưng Mạnh Tây Châu là một người đàn ông, nó cần có mối quan hệ chứ?"
"Nó là người lớn, phải ra ngoài làm việc chứ? Cả ngày ở nhà làm gì?!"
Kể từ khi Mạnh Tây Châu đi theo ông Phong ra ngoài một lần và hiểu rõ ý đồ của ông, anh đã không còn đi theo nữa.
Vì vậy, ông Phong rất bận tâm, giờ đây cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chỉ trích anh.
Một người đàn ông cả ngày chỉ quanh quẩn bên một người phụ nữ, không hề tiến bộ! Sau này làm sao nuôi được vợ con của mình?
Ông gần như bị chàng rể vô dụng này làm cho suy sụp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận