Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 425: Con Dâu Hư Sợ Gặp Cha Mẹ Chồng

Chương 425: Con Dâu Hư Sợ Gặp Cha Mẹ ChồngChương 425: Con Dâu Hư Sợ Gặp Cha Mẹ Chồng
Nói xong, anh nhẹ nhàng véo má cô:
"Con dâu hư sợ gặp cha mẹ chồng à?”
Ồ! Hóa ra là thế! Phong Tri Ý vỗ tay đẩy tay anh ra:
"Em đâu có hư”"
Mạnh Tây Châu nhìn cô nhíu mày, có chút không thoải mái thì không nhịn được cười:
"Phải, nhưng dù là dâu ngoan thì cũng sợ gặp cha mẹ chồng, phải không?
"Không phải đâu."
Thực ra Phong Tri Ý chỉ đang băn khoăn, họ mới xác nhận mối quan hệ hôm nay, ngày mai đã phải gặp phụ huynh, có phải quá nhanh rồi không?
Và, ở đây gặp phụ huynh thường mang theo những món quà gì?
"Thế, thế..."
Phong Tri Ý hơi ngượng ngùng hỏi:
"Vậy chúng ta cần chuẩn bị lễ vật gì không?”
Mạnh Tây Châu mỉm cười, vẻ mặt rất hài lòng và vui vẻ vì cô đã chấp nhận danh tính làm dâu của mình:
"Ở đây tục lệ là cần có cơm gạo, bánh Thanh Minh, trứng vịt muối, thịt kho và cá hấp, cùng với rượu trắng. Nhưng, những thứ này đều cần được nàng dâu chuẩn bị."
Phong Tri Ý liếc anh một cái:
"Em nấu ăn không ngon."
Mạnh Tây Châu cười rạng rỡ:
"Họ cũng không thể thực sự ăn được, chỉ cần có lòng thành là được."
Phong Tri Ý khẽ gật đầu, cố kìm nén sự xấu hổ, rồi lại nghĩ ra:
"Nhưng hiện tại họ không cho phép tổ chức lễ tế tổ tiên phải không? Đó phải là một trong "tứ cựu" ạ?"
"Không sao, chúng ta lén đi là được."
Mạnh Tây Châu không coi đó là vấn đề, anh đặt cái bát cô ăn xong lên bàn bên cạnh:
"Ba mẹ anh được chôn ở sâu trong núi, người khác không biết, không ai phát hiện được đâu."
""
Phong Tri Ý gật đầu, suy nghĩ về các lễ vật, mọi thứ khác cô đều có thể chuẩn bị, chỉ có bánh Thanh Minh:
"Vậy, bánh Thanh Minh phải làm từ rau khúc tẻ phải không?
Thực ra Phong Tri Ý từ năm đầu tiên đến đây đã nghe nói về món ăn này, cô đã muốn thử từ lâu, nhưng ba năm qua vẫn chưa có cơ hội:
"Chúng ta có cần chuẩn bị ngay bây giờ không?"
Rau khúc tẻ, còn gọi là cỏ chuột.
Đó là một loại rau dại, có rất nhiều ở núi và đồng ruộng. "Ừm, ngày mai em đi đến cánh đồng cải dầu thì hái một ít về nhé."
Mạnh Tây Châu chỉ chỉ về phía góc sân:
"Anh sẽ nghiền bột gạo và bột nếp."
Phong Tri Ý nhìn theo, mới nhận ra không biết từ khi nào ở đó đã có một cái cối xay nhỏ, mắt cô sáng lên:
"Ôi, anh lấy cái này về từ bao giờ vậy?"
"Mới đây thôi."
Mạnh Tây Châu cũng thấy cô rất quan tâm đến những thứ cổ kính và có tính lịch sử, nên mới tìm kiếm được cái này:
"Sau này muốn nghiền gì cũng có thể tự làm ở nhà, không cần phải xếp hàng ở đại đội nữa, tiện lợi hơn nhiều."
"Ừm.
Phong Tri Ý rất hứng thú, muốn thử ngay:
"Vậy bây giờ em đi hái rau khúc tẻ nhé."
Mạnh Tây Châu nhìn đôi môi của cô, nơi đó vừa bị anh hôn nên hơi sưng và mềm mại, càng khiến người ta thêm khao khát, miệng anh khô khốc ngăn cô lại:
"Ngày mai rồi hang đi."
"Ngày mai không phải là lễ Thanh Minh sao?"
Phong Tri Ý thắc mắc:
"Đến lúc đó làm có kịp không?"
"Kịp mà”
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Mình mới ngâm gạo và nếp xong, ngâm trong một đêm là được. Sáng mai anh sẽ nghiền bột, em hái rau khúc tẻ về là có thể làm."
"Trưa làm xong, chiều đi tảo mộ, tiện thể lên núi hái thêm rau dại và nấm, hoặc tìm măng. Lúc này, rau dại trên núi ngon hơn rau trồng trong vườn đấy."
Đó cũng là một kế hoạch, nhưng Phong Tri Ý nhìn trời nói:
"Dù sao cũng còn sớm mà, ở nhà cũng không có việc gì, em đi bây giờ. Tiện thể đi xác nhận việc nghỉ phép với đại đội trưởng luôn."
"Hiện tại có vẻ như là khoảng ba hoặc bốn giờ chiều.
Nhưng Mạnh Tây Châu không muốn cô đi ra ngoài với vẻ ngoài hiện tại, không thể giải thích lý do, cũng không muốn nói dối, nên anh nắm lấy tay cô, nũng nịu:
"Em mới vừa trở vê, ở nhà nhiều với anh một chút được không? Anh không muốn em rời khỏi tâm mắt của mình đâu."
Anh chỉ chỉ chiếc ghế treo bằng mây bên cạnh:
"Hãy ở nhà với anh để hoàn thành cái này, ngày mai anh sẽ làm cho em cái xích đu để em chơi nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận