Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 209: Chang Trai Chu Dao

Chuong 209: Chang Trai Chu DaoChuong 209: Chang Trai Chu Dao
Dính phải cái chuyện riêng của phụ nữ này, một cậu nhóc mới chừng tuổi này như anh không biết xấu hổ hay ngượng ngùng sao? Không né tránh sao?
Lại còn nhiệt tình giúp đỡ người ta như vậy làm cái gì? Đúng là nhiệt tình quá đôi lúc lại thành ra phá hoại!
Bị Mạnh Tây Châu kéo đến bên cạnh một cái đầm nước, Phong Tri Ý vô cùng kinh ngạc liếc nhìn cái hồ lăn tăn sóng nhỏ, anh kéo cô đến một bụi gai gân đó mới dừng lại.
Mạnh Tây Châu tiến lên đẩy bụi gai ra, lộ ra lối vào đi vào một sơn động thoáng mát khô ráo. Bên trong sơn động được phủ cỏ khô, cũng được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ như là có người đang sống vậy.
Phong Tri Ý nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
"Ở đây sao lại có cái sơn động này? Có người sống sao?"
Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu.
"Thỉnh thoảng tôi ở trên núi khá muộn, nên đã tìm một hang núi như thế này để qua đêm."
Lại là địa bàn của anh ấy à? Phong Tri Ý nhìn sơn động rồi lại nhìn anh.
"Đây là căn cứ bí mật của anh à?”
Mạnh Tây Châu khẽ mỉm cười, gật đầu, có ý bảo cô đi vào.
"Cô vào trong rồi cởi quần áo ra, tôi giúp cô ra bờ hồ giặt sạch. Nhân lúc này mặt trời còn lên cao, chỉ cân mất một lúc là đồ phơi sẽ khô thôi."
"Không, không cần đâu!"
Phong Tri Ý nghe anh nói xong thì giật mình, cô sao có thể để cho anh ấy giặt giùm mình mấy cái loại quần này, đây là chuyện mà chỉ những người có quan hệ rất thân mật mới làm thôi mà?
“Anh đừng xía vào nữa, tôi tự giải quyết được! Tôi đi trước, anh đừng đi theo!"
Phong Tri Ý nói xong, định vội vàng chuồn mất thì bị anh níu lại, vẻ mặt anh nghiêm túc, nhíu mày.
"Nghe lời đi! Nhân lúc trời còn nắng, tôi sẽ giúp cô nhóm một ít lửa, đảm bảo chừng nửa tiếng sau là có thể giúp cô giặt sạch đồ và phơi khô."
"Cô chờ tâm nửa tiếng là được, sau đó thì tranh thủ mặc quần áo rồi xuống núi, trở về nhà rồi xử lý, đừng chần chừ nữa."
Phong Tri Ý thực sự khóc không ra nước mắt, cô lại không thể nói rằng mình có thể đi vào không gian để xử lý.
Cô không lay chuyển được anh, cũng không muốn mất thêm nhiều thời gian, nên không thể làm gì khác ngoài việc trốn vào sơn động.
Mạnh Tây Châu chủ động giúp cô che khuất miệng của sơn động bằng bụi gai, còn ném thêm cái áo khoác của mình vào trong.
"Mau ném quân ra đây, nếu lạnh thì cô dùng cái áo này để che."
Nghe giọng nói anh cực kỳ nghiêm túc, không có chút suy nghĩ lệch lạc nào, Phong Tri Ý không thể làm gì khác hơn ném quần áo bẩn của mình ra ngoài.
Mạnh Tây Châu không hề chê bai mà đón lấy. "Thiếu một cái nữa đúng không?”
Phong Tri Ý có hơi suy sụp, lẽ nào anh ấy còn muốn giúp cô giặt quần lót à?
Nghe thấy giọng nói nghiêm trang của anh, cô hoài nghi có phải anh là một thẳng nam kiên cường vô cùng ngay thẳng hay không?
Chỉ một lòng muốn giúp cô giải quyết tình hình khó khăn hiện tại mà không nghĩ lệch sang những thứ khác, cũng chẳng quan tâm đến chuyện ngượng ngùng, xấu hổ này.
Phong Tri Ý chỉ đành nghiêm túc đanh giọng, nói.
"Ừ, anh giúp tôi giặt những món đồ bên ngoài là được, những thứ khác tôi tự mình xử lý."
"Cũng được, vậy em ở bên trong chờ một chút, tôi giặt sạch, phơi khô xong thì sẽ mang đồ đến cho em.
Mạnh Tây Châu vẫn không yên lòng mà nói.
"Nếu em ở trong đó mà cảm thấy sợ hãi, thì nói chuyện với tôi. Tôi ở bờ hồ cách đó không xa, có việc gì cứ gọi tôi là được."
Phong Tri Ý:
"... Không, tôi không sợ gì cả. Không có tôi cho phép, anh đừng có nhìn vào bên trong, cũng không được di chuyển bụi gai này."
Cô dự định đi vào không gian, bụi gai này rất rậm rạp, chắc là anh sẽ không thấy.
Mạnh Tây Châu nói pha lẫn chút buồn cười.
"Được, tôi không nhìn. Cô chờ tôi một lát, tôi sẽ giặt sạch đồ rồi đem lại ngay."
"ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận