Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 226: Kèm Chặt Vai Phản Diện

Chương 226: Kèm Chặt Vai Phản DiệnChương 226: Kèm Chặt Vai Phản Diện
Mạnh Tây Châu nhìn bóng lưng tinh tế, mảnh khảnh của cô, mỉm cười nói.
"Được."
Sau đó không hề e ngại cô vẫn còn trong phòng mà thay luôn quần áo ướt rồi dùng khăn lông lau tóc.
"Tôi xong rồi."
Lúc này Phong Tri Ý mới xoay người, khẽ thưởng thức trà nóng, cân nhắc mở miệng.
"Sáng hôm nay đi thị trấn, anh có biết đại đội sắp phải đắp lại miệng đê không?”
Mạnh Tây Châu đang lau tóc, dừng lại một chút, anh không bất ngờ lắm mà gật đầu.
"Nước sông đang dâng lên, lúc này cần phải đắp miệng đê rồi. Hôm nay, đại đội đã phát thông báo rồi sao?"
Phong Tri Ý nhẹ nhàng gật đầu.
"Bảo là lao động khỏe mạnh phải đi."
Nhìn thân thể anh càng ngày càng khỏe mạnh, cường trán, đã dan dần không còn là thiếu niên gầy gò, ngây ngô của quá khứ.
Anh cũng đi sao?”
Mạnh Tây Châu gật đầu.
"Sửa lại miệng đê là việc nặng, một ngày cũng được thêm 10 công điểm, đương nhiên là phải đi rồi. Sao vậy?”
"Tôi muốn hợp tác với anh, cùng nhau đi."
Phong Tri Ý tìm cớ để trông chừng không cho tên nhóc này làm điều xằng bậy.
"Trước đó tôi đã hỏi thăm rõ ràng, muốn lấp miệng đê cần phải chuyển đá ở bên kia núi về, không phải là lao động khỏe mạnh cũng có thể giúp bỏ đá vào túi, tôi cũng kiếm được một ít công điểm."
Mạnh Tây Châu nghe qua nhíu mày, không đồng ý lắm.
"Bỏ đá vào túi cũng là việc chân tay nặng nhọc, đá mới vừa rơi xuống, các góc rất sắc bén, không cẩn thận sẽ đứt tay đấy.
Vừa nói, anh vừa nhìn vào bàn tay trắng hơn cả men sứ của cô, nghĩ thầm bàn tay này cần phải được nuông chiều thật tốt, chỉ cần biết pha trà, cắm hoa là được rồi.
"Cô không cần dựa vào điểm công để sống, đi làm mấy chuyện này mệt nhọc này làm gì?"
"Hơn nữa, cơn mưa này rơi hoài không ngừng, thân thể cô yếu như vậy, bất chấp trời mưa đi làm mấy chuyện lặt này, lỡ như cô cảm lạnh ngã bệnh thì mất cả chì lẫn chài."
Phong Tri Ý giật mình, cô vẫn chưa nghĩ đến những tình huống này, dù sao thân thể cô yếu đuối là chuyện đã được mọi người thừa nhận.
"Nhưng mà năm ngoái, tôi thiếu đại đội nhiều công điểm lắm, năm nay lại không làm việc. Cơn mưa trước mắt này vẫn chưa dừng lại, sau này chỉ sợ không có nhiều việc để làm."
"Vậy thì đến cuối năm nhận khẩu phần lương thực, e rằng tôi sẽ phải thiếu một số lượng lớn công điểm. Công điểm tích cóp một năm này, sợ là không đủ để trả." "Không sao, có thể lấy tiền phiếu để bù lại."
Mạnh Tây Châu không lo lắm, dù gì cũng còn có anh, anh sẽ không để cho cô phải chịu đói.
"Tôi mặc kệt"
Kiểu gì cũng nói không lại anh, Phong Tri Ý dứt khoát không thèm nói lý lẻ nữa, cô lười tốn nước miếng với anh.
"Tôi cứ muốn đi đấy, rốt cuộc anh có muốn hợp tác với tôi không?"
Chỉ còn cách kéo tên nhóc này lên núi đập đá, không cho sửa miệng đê, như vậy anh sẽ không có cơ hội nhân lúc sửa đê động tay chân.
Mạnh Tây Châu nhìn hơi nhức đầu, vô cùng bất mãn.
Phong Tri Ý không chịu thỏa hiệp, vẻ mặt kiên quyết.
Hai người trừng mắt với nhau cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là Mạnh Tây Châu thất bại, phải xuống nước.
Thật hết cách với cô.
"Được rồi."
Khi đi lao động anh không cần phải tránh đi nữa, dù sao thì anh cũng là cùng người khác lao động, chuyện này sẽ không làm cho người ta dèm pha.
"Vậy cô nhớ mặc áo tơi vào, mang theo bao tay dày, nấu nhiều trà gừng đường đỏ mang theo."
Cô đi cùng anh đến nơi làm việc, anh cũng có thể nhìn cô một chút, giúp đỡ cô một chút.
Cùng lắm thì đá nặng anh sẽ vác, giúp cho cô kiếm một ít công điểm, bằng không nếu như cô làm việc cùng người khác, không biết sẽ mệt mỏi đến nhường nào.
"Được."
Phong Tri Ý không biết suy nghĩ trong lòng anh, thấy mục đích đã đạt được, cô vui vẻ đặt chung trà xuống, đứng dậy.
"Tôi trở về chuẩn bị."
"Được."
Mạnh Tây Châu đứng dậy theo cô, mang áo tơi lại đưa cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận