Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 287: Nhà Họ Tô

Chương 287: Nhà Họ TôChương 287: Nhà Họ Tô
"Cô ấy không phải là gái quê, cô ấy cũng là người thành phố Bắc Kinh, là nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn, đến huyện Lạc An, là một thành viên trong một đại đội sản xuất ở đó, cách quân doanh của bọn con không xa, có thể nói đó là người quen."
Câu này xem nghi giải thích xong cái "thấy hết" của Tô Vọng Thư ở nhà ga.
Nghe xong, vẻ mặt của cả nhà trở nên nhẹ nhõm, thế thì chuyện này chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng mẹ Tô lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của con trai mình, bà ta thấy khi nói đến cô gái kia, vẻ dịu dàng đong đầy trong đôi mắt của con trai, con ngươi như chứa cả sao trời, sáng lấp lánh vô cùng, bà ta hỏi bất thình lình:
"Vậy con với cô bé ấy có đang là người yêu của nhau không?"
Tuy con bà đã giải thích rõ ràng về thân phận của người đó cùng với lý do cùng xuất hiện ở nhà ga, nhưng chuyện có phải là người yêu hay không, anh ta không thừa nhận, nhưng cũng có phủ nhận đâu!
Tô Vọng Đình ngẩn ra, ngay sau đó anh ta ngại ngùng tránh đi ánh mắt lóe sáng của mẹ anh, cúi đầu cầm một chén trà trên bàn lên:
"Không ạ.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Tô thấy anh ta như thế liền biết là có vấn đề, bà uy hiếp:
"Con mà không nói, lát nữa mẹ đi hỏi Tiểu Lý."
Tô Vọng Đình đang nhấp một ngụm trà, nghe thế, anh ta giật mình sặc nước trà, ho khan liên tục, thế là mọi người trong nhà đều nhìn chằm chằm anh ta.
Tô Vọng Đình bất đắc dĩ buông chén trà, dân dần không ho nữa, anh ta hơi ngượng ngùng gãi gãi mái tóc ngắn sát da đầu của mình:
"Con cũng muốn thành người yêu của cô ấy, nhưng cô ấy không ưng con..."
"Cái gì cơ?!"
Nghe thế, bà nội Tô là người đầu tiên phản ứng tức giận:
"Con bé đó thân phận gì cao quý không mà nó còn không ưng cháu?”
Tô Vọng Đình ngẩn ra:
"Hình như cô ấy là con gái của một cặp vợ chồng công nhân bình thường thì phải."
Chuyện này không phải là bí mật gì, chỉ cân nghe ngóng một chút ở đại đội Mộng Trang là biết.
Bà nội Tô nghe thế càng bất mãn:
"Một con bé xuất thân từ gia đình công nhân bình thường, dựa vào đâu mà không ưng cháu?!"
"Đúng thất"
Tô Vọng Thư còn ngồi bên phụ họa, đảo mắt, cô ta hỏi, trong câu hỏi như có hàm ý gì khác:
"Anh, có phải cô ta không biết xuất thân của anh không đấy? Hay là cô ta nghĩ anh chỉ là một anh lính quèn cùng địa phương thôi đúng không?”
Tô Vọng Đình nghiêm mặt nhìn cô ta:
"Em nói vớ vẩn gì đấy?! Cô ấy không quan tâm những cái này!" "Không quan tâm mới là lại"
Tô Vọng Thư khinh thường, cười:
"Không tin thì hôm nào anh nói cho cô ta biết, cam đoan cô ta theo đuổi anh ngay, anh có muốn đẩy cô ta ra cũng không được!"
Bà nội Tô cũng đồng ý:
"Cháu đừng nên nói cho cô ta biết, cái loại con gái chỉ biết nịnh nọt như thế không tốt đâu."
"Hơn nữa gia đình cô ta cũng chỉ là gia đình công nhân bình thường, không môn đăng hộ đối, cháu đừng muốn làm người yêu cô ta nữa."
"Bà ơi! Không phải thế đâu!"
Tô Vọng Đình trừng mắt nhìn Tô Vọng Thư, tức giận vì cô ta ăn nói luyên thuyên, lại sốt ruột muốn giải thích cho bà nội Tô:
"Cô ấy không phải là người như thế! Cô ấy vốn không hỏi thân phận của cháu, cô ấy không quan tâm những cái này!"
"Cô ta không quan tâm cái này thì cô ta quan tâm cái gì?"
Tô Vọng Thư phản đối, nói xong cô ta nhìn anh trai mình từ trên xuống dưới, hơn nửa năm không gặp, anh của cô ta cao lớn lại đẹp trai hơn rất nhiều.
Còn thêm khí khái của một quân nhân nữa, hơn hẳn bộ dạng ăn chơi đua đòi ngày trước, trông anh ta trưởng thành, chững chạc hẳn, ra dáng đàn ông lắm.
"Hơn nữa, anh đẹp trai như thế này, sao cô ta có thể không ưng anh được?"
"Đúng đấy!"
Bà nội Tô phụ họa:
"Nếu con bé đó không quan tâm thân phận địa vị, cũng không nhìn vẻ bề ngoài, thì con bé đó quan tâm cái gì?"
Lúc này Tô Vọng Đình hơi ngượng ngùng:
"Cô ấy chắc là, có thể là, quan tâm người đó có thông minh hay không?”
Vừa dứt lời, bà nội Tô tức phát điên:
"Thế là sao, con bé đó còn dám chê cháu ngu ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận