Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 466: Chúc Mừng (3)

Chương 466: Chúc Mừng (3)Chương 466: Chúc Mừng (3)
Mọi người mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Phong Tri Ý mời họ ngồi xuống bàn dưới giàn nho, sau đó tiến lên nhận ly trà Mạnh Tây Châu mang đến:
"Anh lấy một ít bánh ngọt, cùng nho khô và đào khô phơi từ năm ngoái nha."
"Được.
Mạnh Tây Châu lại quay trở về bếp.
Phong Tri Ý mang khay đến đặt lên bàn, cô lật từng chiếc cốc gỗ tinh xảo đẹp đế, rồi rót trà cho mọi người:
"Đây là trà hoa cúc tôi phơi năm ngoái, làm không được tinh xảo lắm, mọi người cứ uống tạm nhé."
Nhìn lên chiếc bàn gỗ nhỏ xíu đậm màu phủ đầy ánh nắng, trên đó đặt những ly trà trong suốt màu ngà, thỉnh thoảng còn thấy cánh hoa và lá xanh lả tả, nhóm thanh niên trí thức không sao nói ra được lời phàn nàn.
"Uống trà gì mà cầu kỳ thế."
Lý Yến Hoa lại thấy mình còn thô sơ hơn, cảm thấy mình như kẻ nông dân vào nhà hàng quốc doanh, đứng dậy không thoải mái:
"Có nhiều người thế này, phải bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Giờ cũng không sớm nữa."
Nói xong, cô ta gom tất cả cá để đi sơ chế:
"Phải nhanh chóng xử lý cá sống, không thì sẽ không tươi."
Chu Mạn Mạn và Cố Hàn Âm cũng đứng lên biểu thị muốn giúp đỡ.
"Được, vậy theo tôi."
Phong Tri Ý gật đầu, quả thực đã đến giờ chuẩn bị bữa trưa.
Nói xong, cô nói với Mạnh Tây Châu vừa mang bánh ngọt tới:
"Anh ngồi chơi với mọi người đi, để em vào nấu cơm."
"Được."
Mạnh Tây Châu đặt bánh ngọt xuống, lúc đi ngang qua Phong Tri Ý, anh nhẹ nhàng véo tay cô, nhỏ giọng nhắc:
"Gạo ở tủ phía dưới bên phải, cải bắp và măng chua ở bên trái, lạp xưởng ở tủ trên bên phải."
Phong Tri Ý lườm anh một cái, rồi đi theo Lý Yến Hoa và những người khác vào bếp.
Lý Yến Hoa nghe xong, đùa giỡn:
"Ồ, sao đồ đạc nhà cô để đâu mà cô cũng không biết hả? Bình thường cô không nấu ăn à?"
Phong Tri Ý lấy vài cái thau cho họ sơ chế rau, lại lấy vài cái ghế nhỏ cho họ ngồi:
"Tôi nấu không ngon."
Lý Yến Hoa ngồi xuống, bắt đầu nhặt rau và cười nói:
"Biết nấu cơm, đó là người biết thương vợ." Chu Mạn Mạn không nhịn được, có chút không hiểu nên nghiêng người hỏi nhỏ Phong Tri Ý:
"Tại sao cô lại kết hôn ở nông thôn vậy? Cô không định trở lại thành phố à?"
Dù sao trước đây cũng có nhiều người muốn gặp Phong Tri Ý, một số điều kiện còn khá tốt.
Cô ta nhìn mà cũng có chút động lòng, nhưng Phong Tri Ý lại không hề lay động, cô ta còn tưởng Phong Tri Ý kiên quyết đợi về thành phối
Nhưng bây giờ lựa chọn qua lựa chọn lại, sao cô ấy lại chọn người có điều kiện tệ nhất?
"Còn có thể vì cái gì chứ?"
Phong Tri Ý thẳng thắn nói:
"Tất nhiên là vì tình yêu, vì trái tim quyết định rồi. Hơn nữa, việc tôi có kết hôn hay không, chắc chắn không ảnh hưởng tới việc tôi có vê thành phố sau này hay không mà nhỉ?"
Mấy cô gái thanh niên trí thức hơi ngậm ngùi, không ngờ Phong Tri Ý nói về chuyện yêu đương lịch sự và không hề xấu hổ như thế.
"Cũng có ảnh hưởng chứ?”
Cố Hàn Âm nhìn Mạnh Tây Châu đang uống trà và trò chuyện với các thanh niên trí thức khác ngoài kia, cô ta lại nghiêng người thì thầm với Phong Tri Ý:
“Anh ấy xuất thân không tốt, làm quân nhân hay công việc gì cũng không có phần, chắc chắn khó mà vào được thành phố."
"Đúng vậy!"
Đó là vấn đề thực tế, Lý Yến Hoa cũng lo lắng gật đầu:
"Nếu sau này có thể trở lại thành phố, mà anh ấy không thể đi cùng, cô tính làm sao?"
Phong Tri Ý mỉm cười cảm thấy không quan trọng:
"Vậy thì không về! Ở đây không phải rất tốt sao?"
Mấy cô gái thanh niên trí thức: “..."
Họ không hề nghĩ là tốt, hàng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả làm việc trên đồng ruộng suốt cả năm, cũng chỉ vừa đủ ăn no, mua cái gì cũng phải vất vả xoay xở.
Hơn nữa, hàng ngày phải chịu nắng gió, các cô gái trẻ tuổi mơn mởn một thời đều vất vả làm việc như những bà cô nông thôn thô kệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận