Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 129: Hai Ngày Thăm Một Lần

Chương 129: Hai Ngày Thăm Một LầnChương 129: Hai Ngày Thăm Một Lần
Hai ngày thăm một lần
Nhưng Phong Tri Ý muốn tranh thủ khoảng thời gian ở tỉnh thành, bán thêm chút lương thực đổi tiền phiếu về.
Cho nên, cô nói với Mạnh Tây Châu như vậy, quay đầu lại định mượn cớ đi với Mạnh Tây Châu để ra ngoài mỗi ngày.
"Không sao."
Bọn họ đang đi trên con đường rợp bóng cây trong hoa viên, Mạnh Tây Châu giơ tay lên giúp Phong Tri Ý đi tới.
"Để tôi xem có thể ở chỗ này tìm một công việc ngắn ngày nào làm hay không, rồi chờ cô cùng trở về."
Thấy anh kiên trì như vậy, Phong Tri Ý cũng đành:
"Được thôi.'
Nhưng trong thời đại này, công việc trong thành phố dường như rất khó tìm.
Bằng không, cũng sẽ không có nhiều thanh niên trí thức bị đuổi về nông thôn như vậy.
Phong Tri Ý vốn định giúp anh hỏi thăm công việc một chút, ai ngờ không quá hai ngày sau cô đi tìm anh, thì Mạnh Tây Châu nói cho cô, anh đã tìm được một công việc bốc vác ở cửa hàng lương thực.
Là công việc tạm thời, do công nhân chính vô tình bị thương phải nghỉ ngơi một thời gian.
Phong Tri Ý tuy rằng cảm thấy quá may mắn, quá trùng hợp, nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không cần phải hỏi rõ tận gốc làm gì.
Thấy anh quả thật có thể ở cửa hàng lương thực làm tạm, Phong Tri Ý cũng yên tâm đi làm công việc của mình.
Chỉ là cách hai ba ngày đến thăm anh một lần, thuận tiện tặng chút đồ ăn ngon.
Công việc cứ thuận lợi như vậy đến cuối tháng chín, tình trạng của thủ trưởng đã ổn định.
Mặc dù không điều trị tận gốc, nhưng miễn là chế độ ăn uống lành mạnh, nghỉ ngơi hợp lý, không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc thì tình trạng bệnh sẽ không xấu đi.
Phong Tri Ý nói lời tạm biệt.
Bởi vì sắp quốc khánh, bản thân lão thủ trưởng cũng phải đến Bắc Kinh một chuyến, cho nên cũng không giữ cô ở lại thêm.
Theo thỏa thuận, ông sẽ cho người đưa cô về Cục Thẩm tra của thị trấn.
Sau đó, người của Cục Thẩm tra tự mình đưa cô về thôn, trả lại cho cô hai chữ "trong sạch”.
Qua hơn ba tháng, Phong Tri Ý trở lại thị trấn nhỏ mà cô chỉ ghé thăm một hoặc hai lần này, nơi đây vẫn ồn ào, đổ nát và bụi bặm như trước.
Phong Tri Ý nhìn hai người chiến sỹ bên cạnh, rồi quay sang Mạnh Tây Châu cùng đi tàu về với cô, nói:
“Anh về trước đi, tôi còn phải làm thủ tục."
Mạnh Tây Châu cũng biết mình đi theo không tiện, cũng không thể về đại đội Mộng Trang cùng cô, nên giao lại hành lý của cô cho hai chiến sỹ phía sau, rồi nhờ vả hai câu. Sau đó anh khẽ chạm lên vành mũ của cô:
"Bây giờ quả dại trên núi đang nhiều, tôi đi hái một chút."
Anh biết cô thích ăn thứ này, còn rất thích lên núi tìm quả dại.
"Vậy anh hái nhiều chút."
Phong Tri Ý biết hai mùa hạ và mùa thu nhiều quả dại nhất, cô đã bỏ lỡ không ít nên thấy rất tiếc nuối.
Cô thích các loại quả dại, thật ra không phải là tham ăn, mà chủ yếu là vì cần tăng thêm giống mới cho không gian.
Vì có rất nhiều giống cây, thế giới ngàn năm sau đã không còn.
Mạnh Tây Châu thấy cô không khách sáo với mình như vậy, ít đi sự xa cách trước đây, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng:
"Vậy cô sớm về, muộn thì hết mất."
Trước đó ở tỉnh, hai người coi như là "đồng hương”, cả hai cùng tha hương hai tháng.
Không giống trong đại đội Mộng Trang, đa số thời gian đều lặng lẽ, thậm chí là lén lút.
Thế nên quan hệ của hai người lúc đó trở nên thân thiết hơn nhiều.
Phong Tri Ý khẽ cười:
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận