Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 220: Cong An Dieu Tra

Chuong 220: Cong An Dieu TraChuong 220: Cong An Dieu Tra
Công an mất hơn một ngày chủ nhật, thẩm vấn từng người. Phong Tri Ý cũng không ngoại lệ, cô bị công an triệu tập đến thẩm vấn.
Phong Tri Ý không có gì giấu diếm, thẳng thắng thành khẩn mà cẩn thận thuật lại toàn bộ mâu thuẫn lớn nhỏ của cô và Hạ Mai qua một lần.
Ngay cả những chỗ mà công an không nghĩ tới, cô còn chủ động hỗ trợ bổ sung.
Dù sao chuyện này quả thật không có quan hệ gì với cô, cô chuyển ra ngoài sống lâu như vậy, đã lâu rồi không còn tiếp xúc với Hạ Mai nữa.
Hơn nữa, đại đội ở thôn Mộng Trang này, bảo lớn thì không lớn, bảo nhỏ thì không nhỏ.
Cô và Hạ Mai một người thôn tây, một người thôn bắc, nhưng lại không ở cùng đội sản xuất, không cố ý đi tìm thì rất khó gặp được nhau.
Trước khi Hạ Mai gặp chuyện không may, Phong Tri Ý ở trên bàn ăn chào đón người mới gặp được Hạ Mai, cũng vội vàng tránh đi.
Tính ra chuyện này hình như đã là chuyện của một tháng trước rồi.
Cho nên từ điểm này của Phong Tri Ý, đương nhiên không tra ra được manh mối nào khả nghi.
Vào thời điểm này, phương pháp điều tra còn đơn sơ, công an không thể nhìn ra được manh mối nào từ thông tin mà Phong Tri Ý cung cấp, cũng không thể tìm ra được điểm khả nghi từ người khác.
Chuyện này dần dần đi vào bế tắc, bị kết luận là trượt chân ngoài ý muốn rơi xuống nước.
Toàn bộ đại đội Mông Trang mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, không còn ai cảm thấy sợ hãi.
Nếu là do người làm, mới khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Sau khi vụ án kết thúc, đại đội trưởng liên hệ người nhà Hạ Mai, báo cho đối phương đến nhận người.
Nhưng người ta lạnh lùng từ chối thẳng, thậm chí còn không muốn tiếp nhận cô Hạ Mai này, lạnh lùng đến mức còn khiến cho đại đội trưởng luôn lạnh nhạt cũng cảm thấy rét lạnh trong tim.
Mà mẹ thằng điên trước đây vẫn lấy thân phận nhà chồng yêu cầu lập án điều tra.
Nay thấy điều tra không xong, cũng không có bồi thường gì, thì vội vàng trở mặt, không thừa nhận một người xui xẻo như Hạ Mai làm con dâu, cũng không chịu nhận xác.
Đại đội trưởng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn ngoài việc sai người đào qua loa một cái hố, dùng chiếu quấn xác lại rồi bỏ luôn vào hố đem chôn.
Hạ Mai không có mộ bia, cũng không có mộ phần, được chôn ở nơi hoang vu cách xa đại đội Mộng Trang.
Không ai tiễn biệt, cũng không còn ai nhớ đến cô ta.
Cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Mai, cứ như vậy mà biến mất không dấu vết rồi.
Phong Tri Ý che dù, hái một bó hoa dại to, đặt vào nắm đất khó có thể nhìn ra được trước mặt.
Cô đứng yên một lúc, trong lòng không có suy nghĩ hay cảm giác gì.
Không đồng cảm, cũng không có hả dạ, không bi thương, cũng không có vui mừng. Phong Tri Ý đơn thuần chỉ là vì một sinh mệnh, hoặc là hai sinh mệnh, mà hơi phiền muộn, bùi ngùi.
Cuối cùng, cô vẫn nhặt một chiếc lá lên, lau sạch sẽ rồi thổi một khúc an hồn.
Nhạc dứt, cô xoay người quay về, nhìn thấy Mạnh Tây Châu đang cầm dù, đứng đợi trong mưa bụi ở cách đó không xa.
Phong Tri Ý bước lên, đi về phía trước.
"Sao anh lại đến đây?"
Mạnh Tây Châu cầm chiếc áo tơi trong tay phủ lên người cô.
"Sau này đi ra ngoài ngày mưa, cô nhớ phải mặc áo tơi vào. Dù nhỏ của cô không tránh được gió lùa mưa tạt. Mưa xuân lạnh lại ẩm ướt, rất dễ khiến cơ thể bị nhiễm lạnh.
Phong Tri Ý nhận lấy dù trong tay anh, để mặc anh tùy ý buộc chặt áo tơi cho mình.
“Tôi ngại mặc cái thứ rườm rà khó chịu này thật."
"Trở về tôi sẽ làm cho cô một bộ áo nhẹ hơn chút."
Mạnh Tây Châu sau khi giúp cô buộc xong thì nhận lấy dù, cùng cô sóng bước trở về.
"Khúc nhạc vừa rồi cô thổi là gì? Rất dễ nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận