Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 260: Bị Lộ Rồi

Chương 260: Bị Lộ RồiChương 260: Bị Lộ Rồi
Bác sĩ Uông ở một bên cũng gật đầu đồng tình.
"Hơn nữa, khu vực tai họa đó sau khi cháu đến thì không còn có người chết, đây là sự thật. Chúng ta tuy rằng y thuật không bằng cháu, nhìn không ra cháu đã làm gì, nhưng tim chúng ta không mù, mắt cũng không mờ."
"Được rồi."
Tiếp tục khiêm tốn, từ chối nữa thì là dối trá, làm kiêu, chỉ là Phong Tri Ý thật sự không muốn lắm quyền cao lộc nhiều, cũng không có cách nào.
“Nhưng cháu thật sự không làm được chức quân y này, hơn nữa..."
“Cháu yên tâm."
Ông thủ trưởng dường như biết cô định nói gì nên cắt ngang lời cô.
"Ông cũng suy nghĩ đến mong muốn cũng như tình hình của cháu, nên tư liệu hồ sơ của cháu ở quân bộ là tuyệt mật, niêm phong cất vào kho, không có nhiều người biết."
"Cháu cũng không cần đến trực ở quân bộ. Đương nhiên, nếu như phát sinh sự cố bệnh quan trọng cần phải cứu chữa, thì cân cháu lập tức đứng ra, hỗ trợ một tay."
Đây chính là nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ.

Vậy thì chức vụ quân y chỉ là hữu danh vô thực, không cần ra mặt, nét mặt Phong Tri Ý giãn ra:
"Vậy không sao ạ.'
Ông thủ trưởng thấy cuối cùng cô cũng đồng ý rồi, thì không nhịn được mà lại được đằng chân lân đằng đầu, nói thêm:
"Trước mắt vẫn còn một số bệnh nan y chưa có cách cứu chữa, ung thư và những bệnh khác, nếu cháu không bận thì dành thời gian nghiên cứu. Nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp điều trị, thì tốt quá rồi."
Phong Tri Ý cuối cùng đã phát hiện ra mục đích thật sự của ông ấy.
"À, thì ra là muốn trói buộc cháu với quốc gia, vì nhân dân phục vụ."
Ông thủ trưởng không hề che giấu mà cười ha ha.
"Dù sao y thuật của cháu trăm năm sau khi chết đi xuống dưới gặp Diêm Vương cũng có thể mua chuộc ông ta, với tư cách là một người có tài năng, tạo phúc cho người dân, không phải là rất tốt sao?"
Phong Tri Ý chán nản nhìn ông ấy, hóa ra luận công ban thưởng chỉ là cái hố.
"Cháu lấy đâu ra mà sống tận trăm năm?”
Ông thủ trưởng bỗng nhiên ngưng cười mà phỉ phui một tiếng:
"Chuyện không may đừng nhắc đến nữa, tuổi còn trẻ không có chí tiến thủ, ý chí chiến đấu còn không bằng một ông già như ông."
Vừa dùng ngữ điệu cùng lời nói thành khẩn vừa dùng lý lẽ vừa dụ dỗ ngon ngọt, ông thủ trưởng nói:
"Mạng sống quan trọng, không phải ở dài ngắn, mà là những điều tuyệt vời trong hành trình đó. Cháu thấy trước đây có bao nhiêu anh hùng liệt sĩ, dù cho cuộc sống ngắn ngủi chỉ hai mươi ba mươi năm, nhưng ho đã sống một cuộc đời vẻ vang, rực rỡ, là tấm gương sáng cho đời sau."
"Mà cũng có người làm đủ trò xấu, có được sống tiếp, cũng chỉ là mang tiếng xấu muôn đời."
""
Nghe những lời nói ngon ngọt này, Phong Tri Ý lòng không gợn sóng, cô đã nhìn thấu tâm tư của ông ấy.
"Cháu thật hy vọng mình có thể để tiếng xấu muôn đời, ít ra cháu còn được sống lâu."
Ông thủ trưởng nghẹn họng không nói lên lời.
Bác sĩ Uông buồn cười mà phát ra tiếng "ha ha" rõ to.
Bị ông thủ trưởng lừa trở thành quân y, ngày hôm sau Phong Tri Ý, lúc nào cũng phải ra ngoài, bắt đầu cố gắng theo sát bác sĩ Uông bắt đầu chạy đi khắp các khu, điều tra thêm về tình hình dịch bệnh, hoặc chuẩn bị tốt công tác phòng dịch.
Bác sĩ Uông tuy vậy nhưng là quân y cấp bậc thiếu tướng, trước kia ở chiến trường, đã từng đánh giặc ngoại xâm, cứu lãnh đạo cấp cao nhất, chiến công lừng lẫy.
Ông thủ trưởng để cho cô theo bác sĩ Uông, chắc là muốn giúp cô lập thêm chiến công.
Biết cô không coi trọng chuyện này, lại còn giải thích nói đại đội Mộng Trang trong nạn lũ lụt không bị ảnh hưởng nhiều, cô trở về nơi đó bị bao quanh là núi cũng không có việc gì làm.
Mà bình thường ông ấy công việc quân bộ bận rộn, mà cô ở nơi tỉnh nhỏ đó cũng không có ai trò chuyện, không bằng đi cùng bác sĩ Uông xem xét các vấn đề của xã hội, thuận tiện cống hiến một phần sức lực của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận