Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 222: Vá Đê

Chương 222: Vá ĐêChương 222: Vá Đê
"Lúc trước thôn chúng ta ở thượng nguồn Hoàng hà, thực ra được sông đào bảo vệ xung quanh, phần đầu hợp nhất với hồ nước ngọt, mà hồ nước ngọt này lại hợp nhất với Giang Hải."
"Nếu như thật sự có lũ, thì đê này có cao đến đâu cũng không ngăn được. Hơn nữa, con đê còn có lỗ hổng, không chừng chỉ cần vài ngày mưa nữa, nước sông sẽ tràn, những người trong đại đội của chúng ta sẽ bận bịu với cái lỗ hỏng này thôi."
"Đê có lỗ hổng?”
Phong Tri Ý đến lâu như vậy nhưng lại không hề biết chuyện này. Thỉnh thoảng cô vẫn sẽ chạy đến con đê để đào rau dại, nhưng lại chưa bao giờ thấy được lỗ hổng nào trên đê.
Bác Bành chỉ chỉ vào hướng đi ra thị trấn.
"Thì ở trước làng, có xe ngựa, không thì làm sao mà leo qua con đê cao như vậy để ra bến phà được?"
Không ngờ thôn này còn có đường thủy, Phong tri Ý nghe qua có chút tò mò.
"Ngôi làng trước sông Hoàng Hà có bến phà sao bác? Vậy bến phà đó đi đến những nơi nào ạ?"
"Đương nhiên là đến phía đối diện sông rồi."
Bác Bành cảm thấy hoài niệm, bắt đầu kể.
"Thanh niên trí thức mấy người bình thường đều thích đến thị trấn, cho nên không biết thật ra trước đây chúng tôi đều thích đi đến vùng đối diện sông của trấn trên.
Đó là một thôn rất cổ xưa, trước đây còn là một nơi phồn hoa, sam uất, có cả chợ, tháng nào cũng họp."
Nói xong, bà ta còn tiếc nuối thở dài một tiếng.
"Chỉ là mấy năm gần đây, không cho buôn bán kiếm lời, cho nên thị trấn kia dần dần trở nên sa sút, chúng tôi quanh năm suốt tháng cũng hiếm khi lên đó được một lần."
"Hiện tại thì nhà thuyên của bến phà, vào ngày lễ tết, họa hoằn lắm mới mở được một lần, thuận tiện giúp người trong đại đội, thăm hỏi họ hàng sống ở vùng đối diện sông.
Phong Tri ý nghe qua, cảm thấy có chút tò mò, thị trấn cổ à? Cô vẫn chưa qua đó lần nào, cô suy nghĩ có nên tìm một cơ hội để đi qua vùng đối diện con sông để tham quan thử hay không.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, từ trong làn mưa bên ngoài truyền lại tiếng chiêng trống mơ hồ.
Phong tri Ý và bác Bành hai người lúc này đều dừng lại công việc trong tay, nghiêng tai lắng nghe.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đại đội trưởng nói, nước sông sắp đầy, anh ta kêu gọi những lao động chân tay khỏe mạnh đều đến đội sản xuất của mình để nhận sự sắp xếp, ngày mai, chuẩn bị đi đắp lỗ hổng trên đê.
Nghe xong thông báo, bác Bành chợt "ôi" một tiếng, bà vội vàng gác lại công việc trong tay.
"Nước đã đầy rồi sao? Nhanh như vậy sao? Đi! Đi xem thử."
Phong Tri Ý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác Bành, cũng nhanh chóng gác lại công việc, đi theo sau.
"Đi đâu vậy bác? Xem gì ạ?”
"Xem nước sông dâng!" Bác Banh vừa nói vừa nhanh nhẹn mặc áo tơi vào.
"Xem nó dâng đến đâu rồi."
Phong Tri Ý cũng mặc chiếc áo tơi mới gọn nhẹ mà hai ngày trước Mạnh Tây Châu làm cho cô, rồi cùng bác Bành đi xem mực nước sông.
Đến trước con đê, mới thấy rằng có không ít người không màng mưa to đến xem mực nước dâng.
Hai người bò lên trên con đê, nhìn mặt nước bình thường trong suốt ấm áp, nay trở nên cuồn cuộn, chảy đục ngau.
Mực nước đã tràn ra khỏi sông đào rồi, chỉ lát nữa thôi sẽ tràn đến chân đê.
Phong Tri Ý hỏi bác Bành về vị trí cụ thể của miệng đê, sau đó cô chạy đi xem, thấy được lỗ hỏng ở miệng đê rộng chừng mấy mét.
Mà con đê có hình thang phần trên rộng dưới hẹp, phía dưới rộng gần ba mươi mét, phía trên chỉ rộng có ba, bốn mét.
Dựa và sức lao động chân tay để chắn một đoạn đê mười mấy mét bị hỏng thì e rằng là một công việc không đơn giản.
Phong Tri Ý cố ý xuống miệng đê, đánh giá xem phải tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành, AI trên cổ tay vội vàng rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận