Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 274: Bao Che Khuyết Điểm

Chương 274: Bao Che Khuyết ĐiểmChương 274: Bao Che Khuyết Điểm
Phong Tri Ý im lặng, không phản bác.
Chỉ là vào ngày hôm sau cô cùng anh đi đào măng đông, nhìn Mạnh Tây Châu cười với cô với vẻ mặt mềm mại, ngây ngô.
Cô thực sự rất khó tưởng tượng được anh ra tay vừa quả quyết, tàn nhẫn lại vừa chu toàn ngay cả một giọt nước cũng không thể lọt qua như vậy.
Bất kể là sự kiện dịch rắn hay là chuyện quyên tiền này, thực sự không có một chút dấu vết nào về việc anh đã nhúng tay vào, hơn nữa anh còn có bằng chứng ngoại phạm rất hoàn mỹ.
Nếu cô không biết trước các tình tiết trong sách, thì thực sự rất khó đoán ra những việc này đều là do anh chàng ngây ngô, tốt bụng này dùng thủ đoạn thao túng.
Cũng không biết vì sao, vốn đã biết anh nham hiểm, giả dối lại tàn nhẫn nhưng cô không cảm thấy chán ghét và phòng bị đối với anh.
Chắc là có thể, cô thật sự giống như AI đã từng nói vậy, cô đây là đang ngốc nghếch bao che khuyết điểm.
Vốn tưởng rằng chuyện của Hứa Lê Hương hết thảy đều kết thúc như thế này, nhưng không ngờ lại có tin về hình phạt cuối cùng cho Hứa Lê Hương vào ngày hôm sau, đại đội trưởng gọi điện khẩn cấp đến cho cô, yêu câu cô đến.
Ông ta nói là Hứa Lê Hương sau khi bị định tội đã đột nhiên vu cáo cô có liên quan, nói rằng cô cũng tham dự vào chuyện này, bảo cô mau đi qua giải thích rõ ràng, nếu không đợi đến khi công an đến bắt người, thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Phong Tri Ý nhất thời cảm thấy trong lòng như đang có một đoàn dê lao nhanh qua.
Cô vốn có chút mất kiên nhẫn khi bị gọi đến thị trấn để nhận điện thoại, mà hiện tại còn bị buộc phải lên tỉnh thành, Phong Tri Ý đi đến tỉnh thành với tâm trạng rất khó chịu.
Cô không nói với ông thủ trưởng, mà đi thẳng đến cục công an tỉnh, mới biết được Hứa Lê Hương không có đem chuyện cô có liên quan đến vụ án báo cho công an biết, mà là chỉ nói với đại đội trưởng, nhờ đại đội trưởng thông báo đến cô.
Mà đại đội trưởng sợ danh tiếng của cô bị phá hủy nên mới thông báo cho cô, để cô đến đây, ngăn "chuyện xấu" truyền về đại đội.
Một là sợ danh tiếng của cô bị hủy, hai là sợ danh tiếng của đại đội Mộng Trang bị hủy.
Phong Tri Ý biết đại khái Hứa Lê Hương lừa cô đến là có dụng ý, nữ chính hiện đã cùng đường, chuẩn bị lợi dụng bí mật của cô để bảo vệ tính mạng của mình chăng?
Cho nên khi nhìn thấy Hứa Lê Hương thì Phong Tri Ý chỉ lạnh lùng cười châm biếm rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Nói đi, cô có mục đích gì?"
Hứa Lê Hương nhìn qua vị cảnh sát đang quan sát cuộc gặp mặt của bọn họ, cô ta đặt hai tay đang bị còng khóa lên bàn dựa sát vào Phong Tri Ý nhỏ giọng, vẻ mặt tàn nhẫn kiểu "được ăn cả ngã về không".
"Tôi biết cô không phải là Trần Tố Tố, cô tên là Phong Tri Ý. Cứu tôi đi! Việc này tôi sẽ giữ bí mật cho cô." Phong Tri Y chợt mỉm cười, cô không hạ giọng chút nào.
"Vậy cô đi tố cáo tôi xem, nhìn xem cô là lấy công chuộc tội hay tội sẽ càng chồng tội."
Nói xong, cô không do dự xoay người rời đi.
Hứa Lê Hương thấy Phong Tri Ý không sợ uy hiếp chút nào, thì chợt gấp gáp, hung ác muốn nhào cả người lên.
"Phong Tri ÝI"
Nhưng cô ta lại bị viên cảnh sát đang giám thị một tay ghì xuống, cô ta vẫn không buông bỏ mà nhìn về bóng lưng của Phong Tri Ý rống to hơn.
"Phong Tri Y cô không cứu tôi, cô cũng đừng hòng sống tốt! Vẫn còn người nhà của cô nữa đó!"
Phong Tri Ý chẳng thèm đếm xỉa đến loại nữ chính đang tuyệt vọng cái gì cũng đem ra thử, lại còn dám uy hiếp cô.
Khóe miệng cô hơi biu xuống mà khẽ "xí", cô không dừng bước cũng không thèm quay đầu lại mà bước đi.
Không bàn đến hiện tại thân phận của cô là quân y, vốn dĩ không sợ bị vạch trần.
Cho dù không có đi chăng nữa, cô cũng chẳng sợ, cô có thừa cách để thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận