Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 544: Có Cơ Hội Hòa Giải Không?

Chương 544: Có Cơ Hội Hòa Giải Không?Chương 544: Có Cơ Hội Hòa Giải Không?
“Cũng hơi bận tâm."
Lời đồn càng quan tâm càng thêm phức tạp, anh hiểu điều này, nhưng Mạnh Tây Châu không thể chịu đựng nổi một lời xấu về vợ mình:
"Hơn nữa, nếu chờ cha em trở về rồi chúng ta mới chuyển đi, người ta lại nói em, con gái riêng không được cha chấp nhận, bị đuổi đi!"
Điều thực sự làm Mạnh Tây Châu không vui là:
"Điều này, ông nội không hề xem xét cho em."
Dù sao cũng có sự phân biệt trong lòng, Mạnh Tây Châu chỉ lo lắng cho vợ mình:
"Ông nội giữ em lại có mục đích gì? Ông ấy cả ngày bận rộn ngoài kia, em có thể đồng hành bao nhiêu đâu?"
"Có lẽ ông chỉ muốn nuôi dưỡng tình cảm thân thiết trong em, xem khi cha em trở về, có cơ hội hòa giải hay không."
"Dù sao cũng không có người chủ gia đình nào sau khi trở vê không muốn thấy gia đình của mình đoàn tụ, con cháu không trở thành kẻ thù của nhau."
"Em biết."
Phong Tri Ý gật đầu, dù sao cũng không có quan hệ sâu đậm, nói về tình cảm thân thiết thì không chỉ cô không tin, ngay cả ông Phong cũng không dễ dàng nói ra.
Vì vậy, cô cũng hiểu ý đồ của ông Phong, chỉ là ông là người lớn tuổi đã mở lời như vậy, cô khá khó từ chối.
Dù sao ân nghĩa nuôi dưỡng cũng lớn lao lắm!
"Không thì..."
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút:
"Em cũng đăng ký một chỗ ở trong khu này nhỉ? Cấp bậc của em hình như cũng đủ!"
Nếu như vậy, có lẽ cô không thể giấu được danh tính là bác sĩ quân y của mình.
Nhưng trước đây cũng vì quan tâm đến hoàn cảnh của Ông Phong nên cô đã giấu giếm, bây giờ công khai cũng không sao.
Mạnh Tây Châu ngạc nhiên:
"Đăng ký một chỗ ở riêng trong khu này à?"
"Ừm.
Phong Tri Ý đặt chéo tay lên ngực anh, đầu tựa vào tay, nhẹ nhàng gật đầu:
"Như vậy, chúng ta có thể mỗi ngày đến đây ăn tối với ông nội, không khác gì bây giờ, cũng coi như đáp ứng yêu cầu của ông nội là muốn có người đồng hành."
Bởi vì Ông Phong hiện tại rất bận rộn, chỉ có thời gian buổi tối là ngồi lại cùng nhau, trò chuyện.
"Các tin đồn kỳ quái kia cũng sẽ tự động tan biến."
Bởi vì có thể đăng ký được chỗ ở trong khu này, cấp bậc đó không thấp. Danh tính của một cháu gái nhà họ Phong trước cấp bậc đó, thật sự không đáng kể.
Cô đã đạt tới cấp độ này, gần như ngang hàng với Ông Phong, ai lại thèm làm cháu gái nhà họ Phong, không phải trò cười sao?
Mạnh Tây Châu không vội vã đồng ý mà nâng cô lên, mặt đối mặt, mắt nhìn vào mắt:
"Vậy em có cảm thấy không vui không? Em không phải không thích dính dáng vào những chuyện quyền lực sao?"
Phong Tri Ý nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc:
"Thực ra em cũng không sao, qua cơn mưa rừng cũng là sống, ngắt hoa dưới hàng rào cũng là sống."
"Không quan trọng ở đâu, miễn là có người, chốn nào cũng có thế giới riêng."
"Anh xem, trước đây chúng ta ở Mộng Trang Đại Đội, nơi xa xôi hẻo lánh đó, không phải cũng có đủ loại tranh chấp và xung đột sao?"
Mạnh Tây Châu nghe xong cười nhẹ:
"Vậy em nghĩ là chỉ cần con người còn sống, sẽ luôn gặp phải mọi loại mâu thuẫn và rắc rối, không phải cái này thì cũng là cái khác.
"Thái độ thoải mái là quan trọng nhất, tâm hồn an nhàn thì cuộc sống cũng sẽ an nhàn, đúng không?"
"Đúng vậy!"
Phong Tri Ý thực sự cảm thấy cuộc sống nào cô cũng có thể đối mặt một cách từ tốn:
"Chúng ta hiện tại trong môi trường này bị tấn công, cuối cùng cũng vì danh tính của chúng ta trong mắt người khác quá thấp, không phù hợp với nơi này, nên họ mới không hài lòng, mới dám lan truyền tin đồn”
Mạnh Tây Châu gật đầu, vợ anh luôn sống rất tỉnh táo, nhìn vấn đề rất rõ rang:
"Vậy em cứ làm theo ý mình, em vui thì anh cũng vui."
Thấy anh có vẻ không nguyên tắc, Phong Tri Ý cười:
"Ban đầu em nghĩ chúng ta ở đây không lâu, dù sao một thời gian sau cũng đi, không cần để ý đến những chuyện đó. Nhưng bây giờ...
Ngón tay nhẹ nhàng vẽ vời trên khuôn mặt anh:
"Anh không vui. Một người bạn đời khiến người yêu không hạnh phúc không phải là bạn đời tốt, em không muốn vì em mà mang đến cho anh bất kỳ rắc rối nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận