Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 325: Ăn Chung Bát

Chương 325: Ăn Chung BátChương 325: Ăn Chung Bát
Mạnh Tây Châu suy nghĩ một chút:
"Được, cô chờ một chút."
Nói xong, anh đặt bát mì lên bậc thêm, sau đó chạy ve phòng mình, nhưng chỉ mang ra một đôi đũa:
"Nhà tôi hết bát rồi."
Phong Tri Ý: "..."
Cô vừa chuyển đến nên hành lý cũng chưa mở ra, tất nhiên cũng không có bát đũa.
Vì vậy, hai người cùng ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà gỗ dưới ánh trăng, cùng nhau chia sẻ một bát mì.
Phong Tri Ý nghi ngờ:
“Anh là lười rửa bát thôi phải không?”
Mạnh Tây Châu ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cách mình không đến một gang tay, dưới ánh trăng như ngọc sáng lấp lánh, khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Lo sợ ánh mắt của mình bị cô nhận ra, Mạnh Tây Châu vội cúi đầu, tỏ ra như bị phát hiện, e thẹn cười cười:
"Hôm nay làm việc quá nhiều, thật sự không muốn làm gì cả."
Nói đến chuyện này, Phong Tri Ý hơi áy náy:
"Cảm ơn anh, đã vất vả rồi. Tôi còn nói sau khi bận rộn xong sẽ nấu đồ ngon cho anh ăn, nhưng cuối cùng lại là anh nấu cho tôi."
"Vậy ngày mai cô bù cho tôi."
Mạnh Tây Châu ngay lập tức đáp lời.
"Đương nhiên."
Phong Tri Ý gật đầu:
"Sau này tôi còn nhờ anh giúp làm đồ nội thất nữa mà, anh không chịu nhận tiền công, vậy thì bữa ăn tôi nhất định phải lo, anh cứ để tôi nấu."
Mạnh Tây Châu cười ý nhị:
"Tới ăn cùng với cô ấy à?"
"Ừ"
Phong Tri Ý không chú ý đến ý khác, chỉ nghĩ rằng anh sẽ giúp cô làm đồ nội thất trong thời gian dài.
Anh không nhận tiền công, thì cô lo ăn cho anh không phải là lẽ tự nhiên sao?
Nụ cười của Mạnh Tây Châu ẩn chứa ý định xấu:
"Được."
Hai người cùng nhau ăn hết một bát mì lớn, thậm chí cả nước súp cũng chia nhau từng ngụm uống hết.
Ăn xong mì, vì đã khá muộn, Mạnh Tây Châu cũng không tiện ở lâu hơn.
Biết rằng Phong Tri Ý chưa kịp sắp xếp hết đồ đạc sau khi chuyển nhà, anh khuyên cô đừng dọn dẹp ngay, mà lấy một tấm chăn hoặc mền trải lên sàn gỗ để tạm thời nghỉ ngơi qua đêm.
Anh nói sẽ đến vào ngày mai để lắp đặt giường và tủ quần áo, sau đó sẽ giúp cô dọn đẹp.
Phong Tri Ý đồng ý, sau khi anh về, cô liền trở vào nhà khóa cửa lại và sau đó vào không gian.
Mệt mỏi sau một ngày dài và cần thời gian để nghỉ ngơi, cô không muốn ngủ trên tấm ván gỗ chưa được làm sạch.
Có lẽ muốn cô nghỉ ngơi đầy đủ, sáng hôm sau khi Phong Tri Ý dậy mở cửa, đã thấy Mạnh Tây Châu mang các bộ phận của giường và tủ quần áo đến trước cửa nhà mình, nhưng anh không gọi cô dậy.
Thấy cô ra ngoài, Mạnh Tây Châu đang dùng những mảnh gỗ thừa từ hôm qua để làm hàng rào xung quanh cho cô, anh nhanh chóng bỏ công việc xuống, võ tay và đi vê phía nhà mình:
"Cô đi rửa mặt đi, tôi mang bữa sáng đến cho cô."
Thực ra Phong Tri Ý đã rửa mặt và ăn sáng trong không gian của mình trước khi ra ngoài rồi:
"... Đừng dùng cái này, nó quá xấu!"
Mạnh Tây Châu quay lại, thấy cô nhăn mày nhìn hàng rào anh mới làm xong, vẻ mặt không hài lòng, anh bật cười:
"Được, cô muốn như nào thì vẽ cho tôi xem, sau đó tôi sẽ lên núi tìm gỗ làm cho cô."
"Bây giờ cô đi rửa mặt và ăn sáng trước đi, tôi đã lấy nước đặt trong bếp của cô rồi."
""
Phong Tri Ý chỉ đành đi rửa mặt sơ qua, ăn vài miếng bữa sáng rồi lấy lý do tối qua ăn quá no không thể ăn thêm nữa.
Sau đó Mạnh Tây Châu ăn hết phần ăn sáng còn lại của cô, rồi mang các bộ phận bằng gỗ vào nhà, bắt đầu lắp ráp giường và tủ quần áo có cấu trúc mộng nối cho cô.
Phong Tri Ý vừa giúp đỡ một lúc thì ngoài cửa có tiếng gọi cô.
Cô chạy ra ngoài, thấy thím Vương mang theo một cái nồi lớn, dẫn theo hai con trai của mình mang một chiếc lu nước lớn đến:
"Thím nghĩ nhà mới của cháu chắc chắn chưa có gì, nên thím mang một cái nồi lớn và lu nước đến, coi như là món quà mừng nhà mới cho cháu."
Phong Tri Ý vội vàng tiếp đón:
"Ôi, cái nồi sắt này có phải quá giá trị rồi không? Cháu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận