Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 102: Phong Tri Ý Lại Có Cơm Trua Ăn

Chương 102: Phong Tri Ý Lại Có Cơm Trua ĂnChương 102: Phong Tri Ý Lại Có Cơm Trua Ăn
Phong Tri Ý cúi đầu rửa tay dưới mương nước ven ruộng, nhịn không được nhỏ giọng phì cười.
Lúc trước cô không ở nhà bác Bành ăn cơm, chàng trai này buổi trưa lại dùng phương thức cũ mang cơm trưa tới cho cô.
Cũng không biết anh ấy lấy đâu ra năng lực lớn vậy, sao lại có thể kịp thời biết cô đột nhiên không ăn cơm ở nhà bác Bành.
Hơn nữa, cô từ chối thế nào cũng vô dụng, mỗi ngày anh ấy đều biến hóa tài tình đưa tới.
Phong Tri Ý không có cách nào khác, đành phải giống như trước kia, mỗi lần ăn xong đều bỏ thêm đồ vào trong, coi như là cùng anh ấy làm bạn, xem như là trả công mời anh ấy nấu cơm.
Chàng trai cũng không từ chối, chỉ là mỗi ngày làm đồ ăn cho cô càng ngày càng bổ dưỡng phong phú, mỗi bữa ăn đều có quả dại tươi ngon, làm cho cô nghiện luôn.
Hiện tại lại về nhà bác Bành ăn cơm trưa khá mộc mạc, Phong Tri Ý cảm thấy nuốt không trôi, quả nhiên là miệng bị chiều hư rồi.
Cấy mạ xong đã là tháng sáu, hôm nay tết Đoan Ngọ, trong đại đội lại nghỉ một ngày không bắt buộc.
Đi sớm về muộn bận rộn cả tháng năm không nghỉ ngày nào, tất cả mọi người trong điểm thanh niên trí thức đều cho mình nghỉ một ngày.
Hầu như mọi người đều chạy đến thị trấn gửi thư hoặc nhận bưu kiện, dạo phố hoặc tự khao bản thân.
Phong Tri Ý thì không đi nữa, cô nhận bưu kiện là giả, đi "đầu cơ ngược lại" cũng là mạo hiểm cực lớn, dễ dàng làm ra sai lầm.
Hơn nữa, đồ lần trước lấy cũng đủ để cô chống đỡ một đoạn thời gian rất dài, cô đương nhiên sẽ lười lăn qua lăn lại.
Sáng sớm cô đã chạy đến nhà bác Bành cùng bọn họ lặng lẽ gói bánh chưng.
"Trước kia nơi này còn có phong tục như thuyền rồng, thả diều, tế tổ, treo ngải thảo, uống rượu hùng hoàng, ăn trứng vịt muối...
Bác Bành vừa gói bánh chưng vừa nói với Phong Tri Ý:
"Náo nhiệt lắm đó!"
Gạo nếp gói bánh chưng là do Phong Tri Ý cung cấp, đậu đỏ đậu xanh là đồ nhà bác Bành mỗi năm được chia cho tích góp lại, lá gói là Bành Nha Nha lúc đi cắt cỏ heo lặng lẽ hái về.
Phong Tri Ý đi theo bác Bành học gói bánh chưng:
"Những thứ này đều thành phong tục cũ, tính là bốn cũ, không cho làm nữa sao?"
"Đúng vậy!"
Bác Bành bỏ bánh chưng đã gói xong xuống, lại cầm lá gói bánh hai bên nhanh nhẹn thao tác những ngón tay.
"Nông dân như chúng ta bận rộn cả năm ở trong đồng ruộng, cũng chỉ mong đón năm mới? Hiện tại ngay cả ngày lễ cũng không được làm, ngày lễ này còn có hy vọng gì nữa chứ?"
Phong Tri Ý khế gật đầu:
"Đúng như vậy." Trong lúc nói chuyện, bánh chưng trong tay đã thành hình, cô đưa cho bác Bành xem:
"Bác ơi, bác thấy cháu gói có được không?”
Bác Bành cầm lấy bánh chưng xem một vòng, gật đầu cười khen:
"Được đó! Tố Tố thật là khéo léo! Chỉ cần học một lần là đã làm được. Hơn nữa còn được gói nhỏ xinh như vậy, thật tinh xảo."
Phong Tri Ý lơ đễnh cười cười.
"Đúng vậy! Chị Tố Tố gói thật đẹp! Làm cho người ta không nỡ ăn!"
Bành Nha Nha nằm sấp trước bàn, thích không rời tay cầm bánh chưng Phong Tri Ý gói để ngắm nghía.
Bác Bành võ nhẹ tay cô bé:
"Đâu bị cháu chơi hỏng bánh rồi! Đi đun sôi nước đi, lát nữa còn hấp bánh chưng."
"Vâng!"
Nghe được có thể hấp bánh, Bành Nha Nha vui vẻ nhảy lên chạy vào phòng bếp đun nước.
Bác Bành cười cười, đang định nói cái gì, thì đột nhiên nghe được bên ngoài một tiếng gào thét thê lương, làm bà sợ tới mức run cả tay, gạo nếp đậu đỏ vừa lúc vào trong lá gói đều bị vung vãi ra.
"Sao vậy?"
Tiếng kêu sao lại thảm như vậy, ghê người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận