Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 421: Em Không Đi Đâu Cả

Chương 421: Em Không Đi Đâu CảChương 421: Em Không Đi Đâu Cả
Phong Tri Ý gật đầu, còn đòi hỏi:
"Em muốn tắm với cánh hoa, lấy từ cây đào trong sân đó."
Mạnh Tây Châu rất thích cô đòi hỏi với mình, anh cười cưng chiều:
"Được, anh đi đun nước trước, sau đó sẽ đi hái hoa."
Phong Tri Ý thấy anh thực sự quay đi, bỗng nhiên cảm thấy đó chính là cảm giác được nuông chiều, thực sự vô cùng thoải mái và không cần cố ky gì.
Nhưng có lẽ, trên đời này chỉ có mình Mạnh Tây Châu là sẵn lòng chiều chuộng cô như vậy chăng?
Nghĩ về việc mình vê muộn hơn một tháng không lý do, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu công điểm, người khác không phải lúc nào cũng chiều chuộng cô.
Phong Tri Ý nghĩ tới việc nên tận dụng lúc Mạnh Tây Châu chưa đun nước xong, đi tìm đại đội trưởng nói chuyện trước.
Việc bị trừ công điểm thì không quan trọng, cô chỉ cảm thấy không thông báo một tiếng, hành xử như vậy thật không có trách nhiệm, không tốt chút nào.
Mạnh Tây Châu vừa mới nhóm lửa, ngẩng đầu lên thấy Phong Tri Ý vội vã bước ra ngoài, giật mình đến mức tay run ray, lửa cháy tới tay mình cũng không kịp quan tâm, anh vội vàng nhét củi vào bếp, hốt hoảng đuổi theo:
"Em đi đâu vậy?!"
Phong Tri Ý nghe ra trong giọng nói của Mạnh Tây Châu đầy hoảng hốt và bối rối, có vẻ còn hơi tủi thân.
Lòng cô nhói đau, bước chân chợt dừng lại quay đầu, cười nhẹ nhàng:
"Em không đi đâu cả, em sẽ ở lại đây với anh."
Mạnh Tây Châu chợt sững lại, sau đó ánh mắt lập tức ánh lên vui mừng, anh bước nhanh vài bước tiến lên, hai tay hơi run ray:
"Em... em...
Anh chăm chú nhìn cô, thử nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay cô.
Thấy cô không như trước kia, phản ứng bằng cách rụt tay lại, Mạnh Tây Châu dũng cảm mở rộng bàn tay, luôn qua các kẽ ngón tay cô, từ từ, đan chặt lấy tay cô.
Phong Tri Ý vẫn luôn nhẹ nhàng mỉm cười, không hề chống cự, cũng không phản đối.
Thấy vậy, Mạnh Tây Châu vui mừng kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, chôn mặt vào mái tóc của cô, không giấu nổi nụ cười.
Phong Tri Ý giơ tay ôm lấy eo anh, cảm thấy như một đóa bèo trôi dạt không chỗ bám đã tìm được một cây lớn để bám vào, cảm giác vững chãi và an tâm, từ từ siết chặt vòng tay:
"Em sẽ ở lại đây với anh, có được không?"
Đáp lại cô, Mạnh Tây Châu ôm chặt cô hơn:
"Anh luôn luôn mong chờ điều đó, đó là vinh dự của anh." "Anh nói xem anh có phải là đồ ngốc không?”
Dưới giàn nho vừa mới mọc chồi non, Phong Tri Ý nắm tay Mạnh Tây Châu, bôi thuốc mỡ:
"Bỏng cả một mảng lớn mà cũng không nói một lời."
Mạnh Tây Châu thực sự có vẻ ngờ nghệch khi cười hề hề:
"Không sao, anh không cảm thấy đau."
Ban đầu anh bận rộn quá không để ý, sau đó thì vui mừng đến mức không cảm nhận được đau đớn.
Ừm, thực ra đến bây giờ anh vẫn chưa cảm thấy đau.
Phong Tri Ý ngẩng đầu, nhìn anh trách móc:
"Đừng cười ngốc nghếch như vậy, chưa thấy ai bị bỏng mà vẫn vui vẻ như anh."
Mạnh Tây Châu thu lại nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi hạnh phúc:
"Em định đi đâu vậy? Em không phải vừa mới trở về sao?"
"Em định đi tìm đại đội trưởng để xin nghỉ phép."
Phong Tri Ý cẩn thận bôi thuốc mỡ cho anh, đồng thời dùng dị năng để chữa trị.
Dù bề ngoài vẫn như bỏng rát một mảng lớn, nhưng bên trong đã mọc lên thịt non và da mới:
"Dù sao em về muộn như vậy, không thông báo một tiếng cũng không được."
"Không cần đâu, sau Tết Nguyên Tiêu em không trở về, anh đã nhờ người giả vờ là người nhà em, gọi điện từ Thủ đô để xin nghỉ phép cho em rồi."
Mạnh Tây Châu suy nghĩ cho cô rất chu đáo:
"Nhưng anh không thể ước lượng được khi nào em sẽ trở về, nên không nói rõ ngày em về. Lát nữa em nên đến gặp đại đội trưởng để xác nhận việc nghỉ phép là được."
Phong Tri Ý nghe giọng anh có vẻ hơi tủi thân, cô ngẩng đầu nhìn anh:
"Sao? Trách em đi lâu à?”
Mạnh Tây Châu mím môi, anh rút tay mình ra khỏi tay cô, rồi lại ôm lấy đôi tay cô:
Bạn cần đăng nhập để bình luận