Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 303: Về Đại Đội Mộng Trang

Chương 303: Về Đại Đội Mộng TrangChương 303: Về Đại Đội Mộng Trang
Có thể là vì cô không muốn phạm sai lầm, hoặc có thể ý định ban đầu của cô vẫn không thay đổi.
Nhưng bất kể là vì cái gì, anh cũng thích gương mặt đơn thuần của cô và không hề có dáng vẻ lo lắng này.
Anh phải mau chóng mở rộng năng lực trong tay của mình càng sớm càng tốt để bảo vệ sự trong sáng và tự do không lo lắng của cô.
Đại đội Mộng Trang yên phận ở một góc, trời cao hoàng đế ở xa, không tranh quyền thế, một mình cô ở đó sẽ không có chuyện gì.
Vì vậy một ngày sau khi được đưa cô trở lại đại đội Mộng Trang, Mạnh Tây Châu đã đi đến tỉnh thành.
Phong Tri Ý sau khi trở về dọn dẹp, sửa sang lại thì hai ngày sau là tết Nguyên Tiêu.
Sau tết Nguyên Tiêu, những thanh niên trí thức khác cũng lần lượt trở về.
Theo sát phía sau là một nhóm thanh niên trí thức mới đến.
Phong Tri Ý như thường lệ lấy một ít nấm măng ngâm chua mùa đông mà cô và Mạnh Tây Châu đào trên núi năm ngoái, đồng thời nhặt một ít rau rừng tươi ngon để đón người mới.
Lý Yến Hoa và những người khác năn nỉ cô lần sau lên núi, phải dẫn bọn họ theo cùng.
Phong Tri Ý không có vấn đề gì, Mạnh Tây Châu không có ở đây, gần đây mỗi ngày cô đều một mình lên núi và đi vào sâu trong núi, cô đã tìm thấy gần hết tất cả những đồ ngon rồi.
Lúc này là mùa vạn vật phát triển vào tháng ba, nên có thể dẫn "đồng nghiệp" đi tìm rau dại xung quanh núi cũng được.
Cho nên tìm được một thời điểm công việc đồng áng không nhiều, Phong Tri Ý đã đến thanh niên trí thức điểm tìm bọn họ cùng đi lên núi.
Chỉ là còn chưa đến điểm thanh niên trí thức, cô đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep quân sự từ xa đang tiến tới, theo sau là một hàng người lớn và trẻ em tò mò.
Xe Jeep lái thẳng đến điểm thanh niên trí thức mới dừng lại, sau khi cửa xe mở ra, hai cô gái bước xuống xe đi bốt da và áo khoác nỉ, tóc cắt ngắn hợp với giới trẻ có học thức.
Cả hai đều có khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Trông họ ăn mặc vô cùng thời trang khiến người xem phải thốt lên "Wow", không khác gì nhìn thấy một nàng công chúa của triều đình ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh thời xa xưa.
Phong Tri Ý nheo mắt:
Đây không phải là em gái kiêu ngạo và độc đoán của Tô Vọng Đình, và bông hoa trắng nhận ra khuôn mặt của cô kia sao?
Họ đến đây làm gì?
Phong Tri Ý che mặt và đi về phía điểm thanh niên trí thức.
Khi đi qua chiếc xe, cô đã nghe thấy em gái của Tô Vọng Đình nói một cách kiêu căng với người xem xung quanh.
"Một lũ nhà quê!"
Trong khi đó, cô gái trắng trẻo kia nhẹ nhàng mỉm cười, tạo ra một vẻ hiền dịu và thoải mái. Nhưng trong thoáng chốc, khi cô ta nghiêng đầu, Phong Tri Ý đã thấy ánh mắt khinh bỉ và chê bai thoáng qua trong đôi mắt của cô ta.
Thì ra đây chính là bản chất thật sự của hai người này, trước đây vốn không phải là họ nhằm vào cô và Mạnh Tây Châu sao?
Phong Tri Ý "chậc" một tiếng chán nản, tiếp tục đi về phía sân, nhưng lại bị một giọng nói có phần quen thuộc chặn lại:
"Thanh niên trí thức Trần!"
Phong Tri Ý đang bước qua ngưỡng cửa thì quay lại thấy Tô Vọng Đình đang che nắng và vui vẻ chạy vê phía mình:
"Cô về khi nào vậy?"
Phong Tri Ý cau mày mất kiên nhẫn, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng:
"Có chuyện gì à?"
Tô Vọng Đình với vẻ mặt vui vẻ, sau đó kéo em gái đi về phía trước giới thiệu:
"Đúng vậy! Đây là em gái tôi Tô Vọng Thư, cũng đến đây để làm thanh niên trí thức. Nhờ cô chiếu cố nhiều hơn."
Khóe miệng Phong Tri Ý nhếch lên một cách mỉa mai, anh ta quên mất rằng trước đó cô có bất đồng với mẹ và em gái anh sao? Vậy mà anh ta còn nói vậy được.
Phong Tri Ý thấy người kia đang nhìn mình với ánh mắt nguyền rủa và khinh bỉ, cô không giấu diếm sự giau cợt và khinh thường:
"Tôi không dám, tôi biết mình không có khả năng gì, tôi sợ mình không thể chăm sóc em gái của anh, tốt nhất anh nên nhờ người khác đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận