Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 173: Kế Hoạch Chữa Chân C Ho Mạnh Tây Châu

Chương 173: Kế Hoạch Chữa Chân C Ho Mạnh Tây ChâuChương 173: Kế Hoạch Chữa Chân C Ho Mạnh Tây Châu
Dù sao anh có một mình, một khi nằm dưỡng bệnh thì bên cạnh sẽ không có người chăm sóc, cô lại càng không tiện chạy đi chăm sóc cho anh, vậy thì phải chuẩn bị thật đầy đủ.
"Đã gần xong rồi."
Mạnh Tây Châu đi phía trước mở đường:
"Tối nay tôi đến tìm cô."
"Đừng!"
Phong Tri Ý vội vàng từ chối:
"Đến lúc đó tôi chữa chân cho anh xong, anh một chân không thể chạm đất, thì làm sao trở vê? Nhảy về sao?"
Vào ban đêm, có một bóng người nhảy xung quanh làng? Người không biết, còn tưởng là cương thi mất!
Tình huống này Mạnh Tây Châu đã có chuẩn bị từ lâu:
"Không sao, gần đây tôi làm nạng rồi."
Cho nên cho dù anh có một chân hoàn toàn không sử dụng được thì anh cũng có thể trở về.
Huống hồ:
"Buổi tối cô ra ngoài không an toàn, bị người ta bắt gặp thì không hay."
"Không, tôi sẽ không bị người ta bắt gặp, anh yên tâm đi."
Cô mà muốn trốn người thì trăm phần trăm sẽ không bị người ta bắt gặp:
"Hơn nữa, anh dùng nạng chắc chắn không linh hoạt như trước."
"Chuyện bị người ta bắt gặp là chuyện nhỏ thôi, đêm nay trời tối nhìn không rõ, trời lại giá rét đường đóng băng, lỡ anh ngã một cái vậy không phải sẽ phí công chữa trị sao?"
"Hay là tôi đến tìm anh đi, chữa ở nhà anh, anh sẽ không cần di chuyển."
Mạnh Tây Châu suy nghĩ một lúc, anh vẫn cảm thấy một cô gái như cô nửa đêm ra ngoài không ổn:
"Nhưng buổi tối cô ra ngoài, không chỉ lạnh, còn không an toàn. Nếu như bị người ta bắt gặp, vậy thật sự là có miệng nói không rõ, không chừng sẽ bị đồn nhảm cái gì đó."
"Yên tâm đi, cái này tôi có cách, sẽ không gặp ai đâu.'
Phong Tri Ý nhiều lần cam đoan, mình nhất định sẽ không để cho người ta phát hiện:
"Hơn nữa thời tiết giá rét, buổi tối, ai lại rảnh rỗi ra ngoài đi dạo lung tung chứ? Nếu anh không cẩn thận bị ngã, hoặc bị va chạm, thì không phải chúng ta phí công rồi không?”
"Vậy..."
Mạnh Tây Châu chan chừ đồng ý:
"Được. Vậy cô cẩn thận một chút, nếu bị người phát hiện thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Ngẫu nhiên bị phát hiện một lần, chắc là còn có thể tìm lý do lấp liếm cho qua.
"Được. Phong Tri Ý cũng không quá để ý, vùng nông thôn này, đối với cô mà nói, chắc chắn là không nguy hiểm, xác suất bị phát hiện dường như rất nhỏ.
"Nhà anh ở đâu?"
Mạnh Tây Châu đang đi ở phía trước bỗng dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô.
Phong Tri ý thấy anh lại dùng ánh mắt như lúc mình không biết tên anh nhìn mình, nhất thời kiếm lý do lấp liếm sự chột dạ khó hiểu của mình:
"Sao? Anh chưa bao giờ nói với tôi, tôi không biết không phải là bình thường sao?"
Mạnh Tây Châu bất lực:
"Ở bên cạnh chuồng bò, là căn phòng riêng lẻ kia."
Rõ ràng cô ấy đã nhìn thấy mình đi vào bên trong nhiều lần rồi mà.
Phong Tri Ý giật mình, nhớ lại căn nhà tranh đơn độc kia, bị cả thôn vứt bỏ bên cạnh chuồng bò, cô còn tưởng rằng đó là chuồng bò!
Khó trách lần trước chuồng bò bị sụp, anh ấy là người chạy đến giúp đỡ đầu tiên.
"的
Phong Tri Ý vội vàng thu hồi sự sững sờ của mình trong nháy mắt:
"Buổi tối tôi đến tìm anh."
Mạnh Tây Châu dường như không phát hiện ra sự khác thường của cô, sắc mặt như bình thường "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục dẫn đường:
"Hôm nay cô lên núi muốn làm gì?"
"Nghe nói măng mùa đông lúc này đang tươi ngon.”
Phong Tri Ý thật sự cảm thấy ngọn núi này giống như một kho báu, quanh năm bốn mùa đều có thể tìm ra đồ ăn.
"Ừ, chắc là còn có củ từ dại."
Mạnh Tây Châu cảm thấy cô hiểu rất rõ về đồ hoang dã trên núi, không hề giống cô gái lớn lên trong thành phố từ nhỏ. Anh nhớ lại cái gì đó liên đề nghị:
"Đúng rồi, hôm qua tôi gặp một tổ thỏ nhỏ trên núi, cô muốn không? Có thể ôm về nuôi đấy."
"Muốn!"
Mắt Phong Tri Ý sáng lên:
“Anh phát hiện ở đâu? Tôi lên núi dạo chơi nhiều lần như vậy, cũng không thấy qua cái gì gọi là gà rừng thỏ hoang đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận