Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 85: Am Tham Nhìn Phong Tri Ý

Chương 85: Am Tham Nhìn Phong Tri ÝChương 85: Am Tham Nhìn Phong Tri Ý
Tô Vọng Đình bật cười, biết dục tốc thì bất đạt, cuối cùng anh ta vẫn không lấy thuốc mỡ ra, thản nhiên gật gật đầu với cô, rồi đuổi theo bước chân của cô dâu chú rể.
Lúc này, ở một góc cạnh bãi phơi thóc, có một bàn ngồi đầy người có thành phần xấu.
Một cụ già tóc hoa râm lại rất có tinh thần quắc thước đẩy chàng trai ngồi bên cạnh đang ngây người nhìn Phong Tri Ý:
"Làm sao vậy? Ăn đi chứt"
Chàng trai hoàn hồn, thu hồi ánh mắt gật gật đầu, sau đó im lặng cúi đầu và cơm.
Một cụ già khác nhìn cũng cường tráng nhìn về phía chàng trai nhìn một chút, đáy mắt có chút hiểu rõ ánh lên ý cười, vì có người ngoài nên ông cụ chỉ có thể mờ mịt hỏi:
"Mấy bộ xương già chúng ta có thể may mắn sống đến hôm nay..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt ông cụ có ý chỉ nhìn vê phía chàng trai.
Chàng trai lại hiểu ông ta muốn nói cái gì, anh nhớ tới người ông ta muốn nói đến thì mặt mày đang lạnh lùng cũng nhu hòa lại một chút, khẽ gật đầu.
Mấy cụ già ngầm hiểu liếc mắt nhìn nhau, ha hả cười cười.
Mặt trời tháng năm rất dài, cơm tập thể ăn đến hơn 7 giờ vẫn còn ánh sáng mặt trời.
Lúc này, đại đội trưởng đội sản xuất lên sân khấu nói vài câu, đơn giản là hôm nay là ngày lao động, bữa cơm tối nay là do xã viên vất vả làm việc vất vả, kế tiếp còn có chương trình thanh niên trí thức biểu diễn, còn có chiếu phim.
Đại đội trưởng còn chú trọng dặn dò, sắp phải tiến vào vụ hè, để mọi người ăn uống nghỉ ngơi tốt dưỡng sức, rồi hăng hái làm việc thật tốt.
Trên sân phơi thóc, hơn một ngàn xã viên đồng loạt vỗ tay tán thưởng, khí thế mười phân, tinh thần ngút trời, làm cho bầu không khí rất háo hức.
Phong Tri Ý hăng hái ngồi dựa vào bàn đã thu dọn sạch sẽ, chống cằm nhìn mà cười khanh khách:
Những người dân lao động này, thật sự là đơn giản đáng yêu.
Sau khi đại đội trưởng nói xong, là thanh niên trí thức biểu diễn ca múa lên sân khấu.
Giang Diệu Diệu, Chu Mạn Mạn, Hạ Mai ba người hát, những nam thanh niên trí thức nhảy múa bên cạnh, không có hiệu quả sân khấu gì.
Phong Tri Ý cảm thấy thô bạo, dùng góc độ chuyên nghiệp để phán xét quả thực thảm đến mức không đành lòng nhìn.
Nhưng thời đại này, ở nông thôn này, các xã viên ngược lại ai nấy đều thấy say sưa, liên tục khen ngợi.
Sau buổi biểu diễn, sự nhiệt tình vang lên vỗ tay như sấm sét.
Phong Tri Ý cũng nhiệt liệt vỗ tay theo, thuần túy là cao hứng cùng hưởng thụ bầu không khí đơn giản náo nhiệt như vậy.
Phương Tiểu Phương tiến đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi:
"Sao cô không tham gia? Có phải có ai đó đã đẩy cô ra ngoài không?" "Không phải?"
Phong Tri Ý kinh ngạc:
"Là tôi tự không tham gia."
"Mới lạ đó!"
Phương Tiểu Phương không tin.
“Thật mà!"
Phong Tri Ý có chút buồn cười, chẳng lẽ mình nhìn qua giống như là đứa trẻ đáng thương dễ bị người ta bắt nạt sao?
Trong bóng tối, Phương Tiểu Phương tuy rằng nhìn không rõ vẻ mặt của cô, nhưng nghe giọng điệu của cô giống như thật sự không có chút ủy khuất nào thì có hơi buồn bực:
"Vì sao vậy? Sao cô không tham gia? Biểu diễn cho đại đội, có phần thưởng công điểm đó!"
"Hình như còn có điểm chính trị gì đó cộng thêm, sau này có đề cử gì tốt, đều là xem xét những thứ này.'
Phong Tri Ý sửng sốt, cái này đúng là cô không biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận