Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 190: Bị Vu Oan

Chương 190: Bị Vu OanChương 190: Bị Vu Oan
"Ôi, ôi."
Vị thư kí Tiên này, chính là vị thư kí sau một đêm đã già nua trước thời của thư kí Nhâm.
Trước đây bởi vì mắc phải "chứng bệnh kì lạ" mà ông ta được đến bệnh viện ở thị trấn để chạy chữa.
Sau đó sự việc bị truyên ra, nhận được nhiều sự quan tâm từ phía trên, sau đó người này được đưa đến thành phố, thậm chí là cả Bắc Kinh để "chữa bệnh”.
Có điều Phong Tri Ý đoán chừng là bị đem đi làm vật thí nghiệm.
Bởi vậy, vấn đề này mới được lên cả báo chí và tin tức.
Mắc phải "căn bệnh lạ" này, người nhà họ Tiền chẳng những không có chút lo lắng nào mà còn cực kì tự hào.
Cả ngày luyên thuyên trong đại đội rằng con trai mình/ chồng mình/ cha mình là nhân vật nổi tiếng được lên báo, vẻ mặt tự hào không gì sánh được!
Phong Tri Ý cũng đã nghe qua một lần nhưng không nói gì, cô hoàn toàn không thể hiểu được cách suy nghĩ của người nhà này.
Cho dù đầu óc có ngây thơ đến đâu thì cũng phải nghĩ tới họ sẽ bắt người bệnh ra mổ xẻ để làm nghiên cứu.
Cho nên họ cần phải lo lắng đến bệnh tình của thư kí Tiên mới đúng chứ? Vì cái gì mà có thể tự hào như vậy?
Có điều cái loại tự hào này sẽ không còn được duy trì bao lâu, sau khi cấp trên nghiên cứu hơn nửa năm nhưng không tìm thấy được gì mới, đã thả cho thư kí Tiền về.
Trước đây không lâu vào dịp tết mồng tám tháng chạp, cô nhận được bọc đồ từ vị thủ trưởng già lần nữa.
Khi cô đang ôm bọc đồ ngồi trên máy kéo để trở về cũng là lúc toàn bộ mọi người đều đang đứng xung quanh một nơi như xem xiếc khỉ.
Lúc đó, cô mang kiện hàng từ vị đại đổi trưởng trở về có thuận tiện nhìn thoáng qua.
Cô kinh ngạc phát hiện, một người vốn dĩ đang khỏe mạnh lại trở thành một ông già yếu ớt không thể tự lo cho bản thân mình, chức năng sinh học của cơ thể ông ta đã bị tàn phá nghiêm trọng, không biết ông ta đã trải qua chuyện qì.
Lúc đó cô vẫn còn động lòng trắc ẩn, cảm thấy căn bệnh quái lạ này của ông ta là do sự thay đổi của hoàn cảnh tạo thành, chứ không phải là do bản thân ông ta, cô còn nghĩ tìm một cơ hội giúp ông ta chữa trị.
Nhưng chẳng thể ngờ rằng, ông già sắp chết này lại 'đường đường chính chính" đi cướp đồ của Mạnh Tây Châu, đã vậy còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi "đụng phải người già" để lừa bịp.
Phong Tri Ý hu lạnh trong lòng, bởi vì gia cảnh Mạnh Tây Châu không tốt, lúc nào cũng tự ti nhạy cảm, khi đi lại thường lánh mặt người khác.
Hơn nữa, hiện tại anh đang cẩn thận dưỡng xương chân, sao có thể đụng trúng một "cụ ông" được chứ?
Đây rõ ràng là thấy Mạnh Tây Châu nhận được thịt, thì dùng phương thức khác để cướp! Nhưng Phong Tri Ý cũng không còn liều lĩnh nữa mà để tránh bị lộ nhược điểm.
Cô kìm nén cảm xúc xuống, quay sang hỏi Mạnh Tây Châu, người đã lập tức tránh xa cô ít nhất một mét ngay khi sau cô đỡ anh dậy:
“Anh có làm tổn thương cha anh ta không?"
"Không."
Trên mặt Mạnh Tây Châu không có sự tức giận vì bị oan uổng, chỉ có sự bình tĩnh tự nhiên mà anh đã quen từ lâu.
Nhưng cũng có chút bướng bỉnh và kiên trì không chịu thừa nhận thất bại hay chấp nhận số phận:
"Là tự ông ta đột nhiên chạy tới đụng phải tôi một cái sau đó nằm xuống, tôi đi đứng bất tiện nên chưa kịp né tránh...
"Mày nói láo!"
Anh chưa kịp nói xong thì con trai thư ký Tiền đã tức giận ngắt lời:
"Rõ ràng là mày, một kẻ què quặt không có mắt, đã đi loạng choạng đụng ngã cha tao!"
Phong Tri Ý nghe thấy từ "kẻ què quặt" thì theo bản năng nhíu mày một cái:
"Thật khó để đánh giá vì hai bên đều cho mình là đúng."
Vừa nói cô vừa nhìn đám đông khán giả vây xem:
"Vậy có ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận