Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 178: Về Muộn Không An Toàn Lắm Nhỉ?

Chương 178: Về Muộn Không An Toàn Lắm Nhỉ?Chương 178: Về Muộn Không An Toàn Lắm Nhỉ?
Mạnh Tây Châu hơi giật mình, rồi suy nghĩ lại một chút, cái xương chân cong vẹo hoàn toàn này của mình làm sao có thể được chữa khỏi ngay lập tức được. Thế nhưng anh vẫn hỏi:
"Mỗi ngày cô đều phải đến muộn như vậy thì không an toàn lắm thì phải?"
"Tôi có cái gì mà không an toàn?”
Phong Tri Ý nghĩ đến điều gì đó, liền cười đắc ý:
"Anh đã quên Triệu Học Binh trêu chọc tôi có kết quả gì rồi sao?"
Mạnh Tây Châu không khỏi bật cười khi nghĩ đến cảnh cô đạp bay người ngày hôm đó:
"Đó là bởi vì người ta không kịp cảnh giác. Dù sao thì cô cũng là con gái, ban đêm ra ngoài nếu bị người ta phát hiện sẽ mang tiếng xấu."
"Yên tâm, tôi sẽ không bị phát hiện."
Phong Tri Ý không sợ phiền nhắc lại chút nữa.
"Tuyệt đối không, tôi bảo đảm!"
Mạnh Tây Châu không biết tại sao cô lại chắc chắn như vậy, nhưng ngẫm lại việc cô ấy có thể đạp người ta bay xa mười mấy mét.
Rồi nghĩ đến cô ấy bất cứ khi nào, ở đâu đều có thể thong dong bình tĩnh như vậy, Nghĩ cả đến việc cô bị đưa đi tỉnh, cũng có thể tự do như cá gặp nước, thì tạm thời tin tưởng cô:
"Nhưng sau này thời tiết cũng sẽ càng ngày càng lạnh."
"Chuyện đó à!"
Phong Tri Ý quả thực sợ lạnh, nhất là trong thân thể này, có thể là bệnh nặng mới khỏi nên cô cùng sợ lạnh:
"Vậy tôi sẽ mặc quần áo dày hơn một chút! Dù sao thì trong một tháng, anh cũng phải cố gắng hơn để nhanh khỏe lại nhé."
Mạnh Tây Châu đương nhiên sẽ gật đầu, anh nhớ tới cái gì liền chỉ chỉ vào cái bao tải lớn đặt trong góc tường nói:
"Lát nữa cô xách cái kia đi, để trong phòng mà dùng."
Phong Tri Ý nhìn thoáng qua bên đó, nhưng không nhìn ra đó là gì:
"Cái gì vậy?"
"Lát nữa cô nhìn một chút là biết."
Mạnh Tây Châu úp mở.
Sau khi trị liệu xong, thu thập lại những chiếc kim châm, Phong Tri Ý tò mò mở ra và phát hiện ra đó là một chiếc lò đất sét đỏ nhỏ cổ điển và tinh xảo.
Cô không khỏi nghĩ đến một bài thơ mà không biết đọc được ở đâu: "Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng ne tiểu hỏa lô, vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?"
Dịch thơ: Rượu kiến xanh mới lên men, bếp đất đỏ nhỏ, buổi tối tuyết rơi, tôi uống một ly được không?
Mạnh Tây Châu nhìn cô xuất khẩu thành thơ, không nhịn được hỏi: "Ban ngày vì sao cô lại từ chối tranh cử chức giáo viên? Công việc đó so với làm ruộng thì dễ dàng hơn, hơn nữa công điểm cũng cao."
"Còn có thể là vì sao nữa."
Phong Tri Ý thản nhiên nói:
"Đương nhiên là vì tôi không đủ bằng cấp, tranh cử không được rồi!"
Mạnh Tây Châu cười cười nhìn cô, không nói gì.
"Thôi được rồi."
Phong Tri Ý sờ mũi một cái:
"Tôi nghĩa là làm giáo viên không có tự do và thú vị như mấy công việc đồng áng"
"Thú vị?"
Mạnh Tây Châu dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại đây có lẽ là suy nghĩ chân thật nhất của cô ấy, anh cảm thấy cô giống như một nàng tiên nhỏ vô tình từ trên trời rơi xuống, nhìn cái gì cũng tò mò mà đi tới đi lui.
Giống như nhớ tới chuyện gì không tốt, nụ cười của Mạnh Tây Châu dần dần thu lại:
"Đúng rồi, hôm nay lúc tôi từ trên núi trở về, nghe thấy có người nói nhà họ Hứa đã xảy ra chuyện, hình như có liên quan đến cô?"
"Ồ, chuyện đó à”
Phong Tri Ý lơ đễnh nghiên cứu chiếc bếp nhỏ và phát hiện ra rằng nó có thể là đồ cổ từ thời nhà Minh và nhà Thanh:
"Không liên quan gì đến tôi!"
Sau đó, cô giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra:
"Tôi chỉ nhìn từ xa thôi. Cũng không thể trách lên đầu tôi đúng không?”
Mạnh Tây Châu nghe vậy hơi nhíu mày:
"Hai ngày nay tốt nhất cô nên chú ý hơn. Nhà họ Hứa đó làm việc luôn không có giới hạn."
"Được."
Lúc Phong Tri Ý nhét chiếc lò đất nhỏ màu đỏ trở lại vào trong bao thì phát hiện bên trong còn có hơn nửa bao than củi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận