Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 291: Di Mua Sắm Đồ Tết

Chương 291: Di Mua Sắm Đồ TếtChương 291: Di Mua Sắm Đồ Tết
May mà mặt cô vẫn xinh đẹp bất chấp mũ che, không thì người ta nhìn vào trăm phần trăm sẽ nghĩ đây là một cô gái quê mùa.
"Không!"
Phong Tri Ý từ chối:
"Cái này ấm lắm. Không phải chúng ta lái xe đi sao, tôi chú ý một chút là được."
"Thôi được."
Mạnh Tây Châu chiều cô, anh lái xe đến cửa, sau đó đi vòng sang, ngồi xổm xuống:
"Để tôi cõng cô lên."
"Không cần."
Phong Tri Ý bật cười, tránh ra, cô đi vòng qua anh, rồi nhanh chóng chạy đến xe:
"Anh cần gì phải khoa trương như thế?"
Bất đắc dĩ, Mạnh Tây Châu lên xe theo cô, anh cúi xuống phủi tuyết đang bám trên đôi giày của cô:
"Cô cẩn thận nhé, hôm nay phải đi ở ngoài đường cả ngày đấy, lúc giày ướt tất ướt thì không thấy gì đâu, nhưng sau đó cô sẽ bị nứt da đấy!"
"Không đến mức đấy đâu."
Phong Tri Ý rụt chân lại, tự vỗ vỗ cho sạch sẽ.
"Dù sao tôi cũng là bác sĩ gà mờ, sẽ chú ý giữ gìn bản thân mình."
Nghe cô nghiêm túc tự nhận mình là bác sĩ gà mờ, Mạnh Tây Châu không nhịn được bật cười, anh đứng dậy rồi lái xe ra ngoài:
"Đi mua cái gì trước đây?”
“Tôi xem đã."
Phong Tri Ý móc ra từ ba lô, tờ danh sách mua sắm mà họ đã thảo luận bên cạnh lò sưởi tối qua.
"Nguyên liệu cho bữa cơm tết có thể mua sau để đảm bảo tươi ngon, còn phần còn lại như đôi liên, hoa giấy, đèn lồng, hạt dưa, hạt lạc, hình như đều có thể mua ở tòa nhà bách hóa. Vậy chúng ta đi thẳng đến bách hóa trước đi."
"Được."
Mạnh Tây Châu đương nhiên không có ý kiến, anh lập tức đi hướng đến tòa nhà bách hóa.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến tết, đường phố người qua kẻ lại, rất náo nhiệt.
Dù tình hình không ổn định, nhưng không ảnh hưởng đến hứng thú của người dân trong việc đón Tất.
Các cửa hàng đông đúc người qua lại mua sắm.
Mạnh Tây Châu bảo vệ cô chen vào bên trong tòa nhà bách hóa, chỉ lên tâng hai nơi bán quần áo:
"Năm mới phải mặc quần áo mới, trước tiên đi xem quần áo đi."
Ngoại trừ vài bộ mà ông thủ trưởng gửi tặng cô năm ngoái, cô dường như không có nhiều quần áo thời thượng. Nhân dịp này thì mua thêm cho cô một ít. Dù sao cũng có cô gái nào mà không thích xinh đẹp đâu.
Năm mới phải mặc quần áo mới à?
Phong Tri Ý nhìn Mạnh Tây Châu, anh vẫn mặc chiếc áo khoác quân đội mà cô tặng năm ngoái, và quần áo bên trong cũng cũ.
Cô gật đầu nhẹ nhàng, vậy thì hãy mua thêm cho anh ấy vài bộ.
Nhưng khi đến tầng hai, Mạnh Tây Châu lại dẫn cô thẳng đến khu vực quần áo nữ:
"Cô thích cái nào? Chọn nhiều vào."
Phong Tri Ý chưa kịp trêu chọc anh lại làm đại gia, thì có tiếng cười khinh bỉ từ bên cạnh vang lên:
"Xì! Đồ nhà quê! Lớn giọng thật đấy, lại còn nói chọn nhiều vào? Anh mua nổi sao?"
Gương mặt Phong Tri Ý lập tức trở nên lạnh lẽo, cô quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái trẻ mặc áo khoác dạ, đi giày da, nhìn rất thời trang.
Dáng vẻ và trang phục cho thấy cô ta rất giàu có, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, nhưng thái độ kiêu căng và xem thường người khác làm hỏng đi vẻ đẹp đó, không hề phản ánh được sự giáo dục xứng đáng với địa vị của cô ta.
Phong Tri Ý tiến lên một bước, đứng trước Mạnh Tây Châu:
"Cô gái này, không quan trọng chúng tôi mua nổi hay không, khẩu khí có nhỏ hay không, đều không liên quan đến cô cả. Cần gì cô phải chỉ trỏ?"
Nếu chỉ là người ta nói về cô, Phong Tri Ý có thể nghe qua rồi thôi.
Nhưng đối phương lại dùng ánh mắt khinh bỉ và chê bai để nhìn Mạnh Tây Châu, cô cảm thấy không hài lòng.
"Tại sao tôi không thể nói chứ?"
Cô gái trẻ xinh đẹp không chịu thua, khinh bỉ liếc nhìn họ từ trên xuống dưới.
"Nhìn cái vẻ nghèo khó của các người kìa, rõ ràng không mua nổi còn chạy đến đây làm phiền, tôi không bảo người ta đuổi các người đi đã là lịch sự lắm rồi."
Phong Tri Ý lập tức cười giận:
Bạn cần đăng nhập để bình luận