Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 175: Đổ Vạ

Chương 175: Đổ VạChương 175: Đổ Vạ
"Lúc ấy cháu cũng không tranh luận với bọn họ, chỉ nhìn lướt qua từ xa rồi rời đi, không đến mức khiến cô ấy tức giận đến chảy máu phải nhập viện chứ?"
Hà Mỹ Lệ đó làm từ đậu phụ sao? Không thể nhìn sao?
Kể cả là làm từ đậu phụ, thì nhìn một cái cũng sẽ không hỏng, có khi nào là người khác đụng vào cô ấy không?
Bác Bành nghe vậy thì nhíu mày:
"Với cái nết của nhà họ Hứa kia, nếu không có việc gì thì không sao, chứ nếu có chuyện gì thì sợ là sẽ tìm đến gây phiền phức cho cháu."
"Không sao ạ, cháu ăn ngay nói thẳng, không sợ những kẻ xấu xa kia."
Phong Tri Ý lơ đãng, cô không để ý thiệt thòi.
Cho dù đối phương thật sự có chỗ dựa thì chuyện này không có chứng cứ, thật sự có thể đổ lên đầu cô sao?
Lý nào lại thế? Chẳng lẽ đạp lý là giở trò đồi bại sao?
Phong Tri Ý bỏ qua chuyện đó, cô tháo sọt tre xuống:
"Bác, cháu tìm được một ít đồ tốt."
Nói xong, cô mở nắp sọt ra cho bác gái xem.
Bác Bành nhìn thấy gà rừng và thỏ rừng thù ánh mắt kinh ngạc lóe sáng lên.
"Ôi! Cái này ở đâu vậy? Đã nhiều năm bác không thấy rồi."
"Ở phía núi tây bên kia ạ-"
Phong Tri Ý bắt gà rừng ra đưa cho bác Bành:
"Buổi tối cho nhà mình thêm thức ăn ạ, thỏ thì giữ lại nuôi dưỡng, không chừng có thể nuôi ra một tổ thỏ nhỏ đó ạ."
"Được!"
Bác Bành mừng rỡ tiếp nhận:
"Vậy chút nữa bác kiếm thêm chút lá rau tươi, thỏ này nuôi tốt, thì cắt lông thỏ có thể đổi được tiền. Còn gà rừng này...
Bác Bành cúi đầu nhìn một chút, cảm thấy hơi tiếc:
"Cũng để nuôi đi. Món ăn tối nay bác đã làm sẵn rồi, hôm nào nuôi béo rồi tính tiếp."
"Vâng ạ.”
Phong Tri Ý thấy không sao cả, buổi trưa cô đã ăn rồi, mang về chủ yếu là muốn cho bác Bành và Nha Nha nếm thử.
Bác Bành vui vẻ ôm gà rừng vào chuồng gà:
"Vậy cháu mau thu dọn đi, chuẩn bị rửa tay ăn cơm. Nha Nha không biết đi đâu chơi rồi, để bác đi gọi nó về."
"Vâng." Phong Tri Y xách sot tre vào bếp.
May là mùa đông mọi người đều ngủ sớm, sau bữa tối không bao lâu thì cả thôn đều yên tĩnh.
Phong Tri Ý chuẩn bị một sọt lớn đồ đạc, cô nhảy ra khỏi cửa sổ và lẻn vào nơi ở của Mạnh Tây Châu, đó là một ngôi nhà tranh vô cùng thấp bằng đất.
Nhà của Mạnh Tây Châu nằm ở rìa thôn, gân chuồng bò.
Tuy bề ngoài trông không đẹp hơn chuồng bò là bao nhưng bên trong lại sạch sẽ và ngăn nắp đến không ngờ.
Mạnh Tây Châu xấu hổ, anh đặt một cây cọc gỗ nhìn là biết mới làm xuống trước mặt cô:
"Không có ghế, cô ngồi trên cái này đi."
Phong Tri Ý nhìn xung quanh và thấy rằng trong ngôi nhà chưa đầy hai mươi mét vuông này chỉ có một chiếc giường đất được làm từ đá cuội.
Đừng nói bàn ghế, ngay cả tủ để đồ cũng không có, chỉ có vài bộ quần áo được gấp gọn gàng ở cuối giường.
"Sao trong nhà này không có đồ đạc gì vậy?"
Phong Tri Ý không nhịn được hỏi:
"Không phải năm nào anh cũng đi chặt cây sao? Anh có thể tự làm mộc mà, sao không tự đóng cho mình mấy cái tủ và bàn ghế đi?"
Cách đây không lâu, anh ấy đã làm cho cô bộ tủ theo đúng bản vẽ mà cô đưa chol
Tay nghề của anh ấy không tệ, khả năng tìm đồ trên núi cũng tốt, làm sao có thể sống trong cảnh nghèo khó như này chứ?
Mạnh Tây Châu rũ mắt xuống:
"Vô dụng thôi, chỉ cần tôi làm được thứ gì tử tế, những người đó sẽ tìm đủ mọi cách để đến lấy đi."
Phong Tri Ý nghe vậy thì ngẩn ra, cô hơi nhíu mày:
"Đây là dựa hơi chính sách để quang minh chính đại ăn cướp, lẽ nào không có ai quản sao? Không có ai đứng ra bảo vệ công lý sao?"
"Không có."
Mạnh Tây Châu bình tĩnh nói nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ tủi thân do không thể làm cách nào.
"Trong đại đội sẽ không có ai quan tâm đến chuyện của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận