Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 278: Cũng Được

Chương 278: Cũng ĐượcChương 278: Cũng Được
Từ khi vừa bắt đầu tiếp xúc, anh đã phát hiện được cảm giác cô độc trên người cô quá nặng nề.
Dù cho cô đang đứng giữa đám đông náo nhiệt, anh vẫn cảm thấy dường như cô tách biệt khỏi hết thảy hồng trần, khỏi thế giới bên ngoài, cô hâm mộ nhìn vào cuộc sống nhân gian náo nhiệt nhưng lại mỉm cười dịu dàng hời hợt.
Một tâm hồn lẻ loi, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng cô độc, khiến anh muốn yêu thương.
Phong Tri Ý làm khô hơi ẩm nơi đáy mắt, chậm rãi điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt bình thường.
"Nhưng mà mấy ngày hôm trước, có tin của thủ trưởng gửi, tết này tôi sẽ cũng ông ấy đi thăm ông tôi."
Mạnh Tây Châu không hỏi ông cô là ai, ở đâu, hoàn cảnh như thế nào, anh chỉ nói.
"Vậy tôi đi chung với cô, dù sao tết đến tôi cũng không còn người thân, cũng chẳng có nơi để đi."
Phong Tri Ý nghĩ đến hoàn cảnh của Mạnh Tây Châu rất giống với cô, thậm chí có khi còn chẳng bằng cô, bất chợt cô cảm thấy có chút cảm giác thân thiết của những người đang luân lạc nơi chân trời, cô khẽ gật đầu.
"Cũng được."
Mạnh Tây Châu đưa tay gạt đi giọt nước mắt không tồn tại trong mắt cô, cảm thấy dường như cô vừa khóc.
"Chỉ có mấy ngày nữa là đến mồng tám tháng chạp, ông của cô thích gì, để tôi chuẩn bị trước một chút."
“Hiện tại không tiện."
Phong Tri Ý né sáng bên cạnh, tránh tay anh.
"Đừng táy máy chân tay nữa, anh có tật xấu gì sao?"
"Dính bụi ner
Mạnh Tây Châu vô tội xòe tay ra cho cô xem, đúng là có dấu vết lau bụi, có thể là do nhóm lửa.
Phong Tri Ý bất chợt:
"... Có bụi thì sao anh không nhắc tôi, lại tự mình lau vậy?”
Mạnh Tây Châu cười.
"Tôi sợ cô càng lau càng bẩn."
Phong Tri Ý trợn tròn đôi mắt dễ thương.
Manh Tây Châu thầm khen cô thật đáng yêu, cười hỏi.
"Vậy chúng ta đi vào ngày mồng tám tháng chạp? Hay là sau ngày mồng tám tháng chạp mới đi?"
"Đều được cả."
Phong Tri Ý thì không sao cả.
"Dù sao tôi cũng không ở lỳ chỗ này để ăn cơm, đại đội trưởng còn ước mấy thanh niên trí thức chúng tôi đi sớm một chút nữa mài!"
Mạnh Tây Châu trầm ngâm một chút. "Cô và ngài thủ trưởng hẹn ngày nào?”
“Tôi không hẹn."
Phong Tri Ý khẽ lắc đầu.
"Chỉ có nói năm sau gặp nhau ở Bắc Kinh, ông ấy cho tôi số điện thoại, bảo tôi sau mùng năm hãng gọi cho ông ấy hẹn ngày. Chắc là trước mùng năm, ông ấy bận rộn nhiều việc."
"Vậy chúng ta đến Bắc Kinh chơi trước đi."
Mạnh Tây Châu quyết định.
"Ngày mốt chúng ta đi đi, dù sao ở lại đây cũng không còn việc làm. Không phải là cô thích xem tuyết rơi sao? Chúng ta đi đến Tuyết thành gần Bắc Kinh chơi."
"Nơi ấy trước tết có họp chợ, nguyên tiêu có đèn hoa đăng, cực kì náo nhiệt. Hơn nữa còn là một tòa thành phong cảnh rất đẹp, vào mùa đông, cả thành đều được bao trùm bởi một màn tuyết trắng thật dầy."
"Chúng ta có thể đi săn tuyết, câu cá tuyết, trượt tuyết, tham quan rừng Bạch Dương vô cùng xinh đẹp, lên đỉnh núi ngắm hồ nước nóng trong xanh."
Phong Tri Ý nghe vậy, ánh mắt cô càng lúc càng sáng.
"Cái này nghe hay đó!"
Mạnh Tây Châu thấy cô vui vẻ như vậy cũng mỉm cười.
"Vậy ngày mai tôi sẽ đi mua vé, cô đi lấy phê chuẩn từ đại đội trưởng."
"Được!"
Phong Tri Ý gật đầu, lại vội vàng nghĩ đến.
"Vậy còn anh? Anh không có thư giới thiệu thì làm sao xuất hành?"
Mạnh Tây Châu giải thích cho cô.
"Ngài thủ trưởng muốn tiện cho tôi làm việc đã sắp xếp cho tôi một cái thân phận có thể dùng để đi đến các nơi khác."
"Vậy tính ra cũng không tệ."
Vậy thì Phong Tri Ý đã an tâm rồi.
"Tôi có cần phải chuẩn bị cái gì không?"
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị của cô, ánh mắt của Mạnh Tây Châu cực kì dịu dàng, lưu luyến.
"Cô chuẩn bị một tâm trạng thật thoải mái là được."
Hai người nói là làm, tác phong không dài dòng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận