Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 107: Muon Nho Lam Tui Thom

Chuong 107: Muon Nho Lam Tui ThomChuong 107: Muon Nho Lam Tui Thom
"Chị Tố Tố, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Phong Tri Ý dẫn cô bé trở về trong sân:
"Không có chuyện gì lớn, đội trưởng Vương bị rắn cắn, bây giờ đã không sao rồi."
""
Đây quả thật không phải là chuyện lớn gì, ruộng của bọn họ thường xuyên có rắn hoa cải, rắn nước, bình thường chúng không cắn người, trừ phi là bị giãm lên.
Có điều những con rắn kia không có độc, bị cắn cũng không sao, cho nên Bành Nha nha lập tức không to mò nữa:
"Em đã đun sôi nước rồi, có thể hấp bánh chưng chưa ạ?"
"Được, em chờ một chút."
Phong Tri Ý rửa tay, nhanh chóng gói xong mấy cái bánh chưng còn lại, sau đó vừa mới hấp hết bánh chưng, ngoài cửa nhà vang đến tiếng thăm viếng:
"Bác ơi! Bác Bành có ở nhà không?”
Phong Tri Ý đậy nắp nồi lên, dùng tạp đề lau tay nghênh đón:
"Bác Bành không có ở đây..."
Cô nói xong thì thấy Tô Vọng Đình lúc nãy mới mặc kệ thì sắn mặt nhạt nhẽo khách sáo:
"Có lẽ bác ấy vẫn còn ở cửa thôn. Nếu có việc gì thì anh có thể đến đó để tìm bác ấy."
Tô Vọng Đình luôn cảm thấy Phong Tri Ý đeo tạp da xuống bếp có cảm giác dịu dàng động lòng người nói không nên lời.
Giống như là hình ảnh cả đời đàn ông khát khao được nhìn thấy nhất khi về nhà.
Cảm giác mặc kệ ở bên ngoài có bao nhiêu mệt mỏi khổ sở, quay lại nhìn thấy vợ hiền dịu dàng như thế, thì có khổ đến đâu cũng vui vẻ chịu đựng.
Thậm chí, còn có thể lần nữa khiến cả người tràn đầy sức lực.
Cho nên nhìn thấy phong tri ý nghênh đón như vậy, Tô Vọng Đình không kiềm chế được yêu thích cùng lưu luyến đang rục rịch muốn nhảy ra, anh ta nhếch miệng cười ngây ngô theo bản năng:
"Cô đang ở đây al
Khóe miệng Phong Tri Ý khẽ giật giật:
"Tôi không phải là bác Banh.
Tô Vọng Đình lập tức nhớ tới cái cớ mình vừa mới gọi là hỏi bác Bành có ở nhà hay không, anh ta xấu hổ cười cười:
“Thực ra, tôi cũng có việc tìm cô."
"Việc gì?"
Phong Tri Ý đi ra một chút, đây không phải nhà cô, cô cũng không tiện tự ý mời người khác vào nhà rót trà chiêu đãi.
Nhưng Tô Vọng Đình lại tự mình bước vào trong sân, chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói: "Doanh trại quân đội của chúng tôi ở ngay sau núi này, bên trong vô cùng nhiều muỗi, chúng vừa to vừa độc.
Cho nên tôi muốn nhờ cô hỗ trợ làm một ít túi thơm có thể chống muỗi, không phải đúng lúc tết Đoan Ngọ cũng có phong tục đeo túi thơm sao!"
Hơn nữa tặng túi thơm cũng có ý nghĩa biểu đạt tình cảm, đây là chủ ý mà anh ta vừa mới nghĩ ra trên đường tới đay, còn có thể nhân lúc này tiếp cận cô, quả thực một công đôi việc.
"Không."
Phong Tri Ý từ chối không cần suy nghĩ.
Tô Vọng Đình bất ngờ sửng sốt:
"Sao lại không? Đông y của cô không phải là giỏi nhất trong việc chuẩn bị các loại thảo mộc các thứ sao?"
Phong Tri Ý thản nhiên giải thích:
"Thứ nhất, tôi không biết đông y, cũng không có giấy phép hành nghề y."
"Thứ hai, tôi biết châm kim rút độc không có nghĩa là sẽ biết phối thuốc, giống như người cầm dao mổ không nhất định biết dược phẩm."
Lời này nói rất có lý, lại làm cho Tô Vọng Đình nghẹn lời, anh ta gãi gãi đầu:
"Vậy à, vậy cũng không sao, để về tôi làm chút ngải cứu đốt vậy."
Mũi anh ta lập tức khit khit ngửi:
"Thơm quát Cô đang nấu món gì ngon sao?!"
Nói xong, sợ Phong Tri Ý đuổi mình đi, anh ta nhanh như chớp chạy vào trong phòng bếp, nhìn thấy Bành Nha Nha đang nhóm lửa."
Nha Nha, em đang nấu cái gì ngon vậy?"
Dù sao anh ta cũng tận tâm tận lực giúp nhà họ Bành làm việc hơn một tuần.
Bành Nha Nha cũng khá quen thuộc và thân thiết với anh ta, cô bé cười giòn giã nói: "Bánh chưng!"
Mắt Tô Vọng Đình sáng ngời, liếc mắt thấy Phong Tri Ý xoay người đi vào nhà, anh ta kề sát Bành Nha Nha hỏi nhỏ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận