Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 237: Chậu Gỗ Vượt Lũ

Chương 237: Chậu Gỗ Vượt LũChương 237: Chậu Gỗ Vượt Lũ
"Cô đi theo tôi.'
Phong Tri Ý mở mắt ra nhìn anh một cái, nghĩ lại hiện tại cô đứng ở chỗ này cũng không giúp đỡ được gì, cô đi theo anh xuyên qua đoàn người rối loạn, lúc nhúc, đi đến một gốc cây đại thụ vẫn sừng sững giữa cơn lũ.
Mạnh Tây Châu nhanh nhẹn leo lên cây hai ba lần, từ trong cành lá sum xuê kéo ra một cái thuyền nhỏ giống như chậu gõ.
Anh vốn định chuẩn bị bè trúc, nhưng quá lộ liễu, hơn nữa khẳng định sẽ bị đại đội trưng dụng, cho nên anh mới chuẩn bị một cái chậu gỗ, nhưng thật ra là cái thuyên “chậu”.
Bên trong còn có một cái sọt, Manh Tây Châu mở túi lấy ra một cái hũ giữ nhiệt, anh mở nắp ra đưa cho cô.
"Cô uống nhanh đi, còn ấm đó. Vừa rồi cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Trong Tri Ý nhận lấy hũ cháo táo đỏ, cẩu kỷ, đường đỏ vẫn còn hơi ấm. Bận rộn cả nữa đêm đã vậy còn hao tổn hơi sức, cô quả thật hơi đói bụng, cô từ tốn uống vài ngụm.
"Tôi không sao, mái nhà phòng ăn đông quá, thanh niên trẻ tuổi như tôi không muốn chen chúc với người nhà và trẻ nhỏ, lại không muốn ngâm mình trong nước nên tìm một thân cây leo lên rồi ở đó. Sắc mặt tôi khó coi chắc là do tôi vừa đến tháng vừa phải ngâm nước nhiều."
Mạnh Tây Châu nghe thấy, ánh mắt đầy đau lòng, anh bước lên nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi nâng lên, Phong Tri Ý đang cúi đầu húp cháo bị bất ngờ, thấp giọng kêu lên.
Anh làm gì vậy?!"
Mạnh Tây Châu vẻ mặt nghiêm túc đặt cô vào chậu gỗ.
“Tôi đưa cô lên núi trước, cô đừng ngâm nước nữa."
Phong Tri Ý ngồi trong chậu gỗ suy nghĩ một chút.
"Hay là trước tiên anh đưa mấy người già chỗ chuồng bò đi trước đi, trong đại đội chắc chắn không ai quan tâm đến bọn họ đâu. Cho dù có quan tâm thì cũng phải đợi đến cuối cùng, ước chừng phải đến tối hoặc thậm chí là ngày mai."
Cô vừa nói vừa nhìn bầu trời âm u.
"Tình hình thế này là trời lại muốn mưa rồi, giờ lại không được ăn uống, người già sức khỏe yếu, ngâm nước qua một hai ngày chắc chắn sẽ bị bệnh."
Đầu hè này nhiệt độ không khí không cao lắm, trời mưa nên còn có chút lạnh.
Bây giờ thì ngay cả thức ăn nước uống đều không có, thân mình còn lo chưa xong, ai lại đi quản đến người già bị bệnh ở chuồng bò? Không vứt bỏ bọn họ đi, để cho nước cuốn trôi là tốt lắm rồi.
“Tôi đưa cô đi trước."
Mạnh Tây Châu kiên quyết, đẩy chậu gỗ trôi theo dòng nước, anh sợ cô ngâm mình dưới nước lâu sẽ sinh bệnh.
"Cô lên núi trước nhóm một đống lửa đi, hơ cho khô y phục trên người, đừng để bị lạnh."
Thấy cô đang muốn phản bác, anh chỉ vào cái sọt trong chậu gỗ, cướp lời cô, nói. "Bên trong sot có một ít lương khô và cháo, tiện thể cô nướng một ít lương khô, hâm nóng cháo. Chờ tôi trở vê rồi đưa bọn họ đi, sắp xếp như thế này không phải là rất tốt cho bọn họ rồi sao?"
Phong Tri Ý nghe qua vậy thì nghĩ sắp xếp như thế cũng hợp lý.
"Vậy trước tiên mang theo một người già đi. Tôi thấy cái chậu gỗ này vẫn còn có thể ngồi thêm một, hai người.'
"Như vậy thì chuyến tiếp theo của anh, không phải chỉ còn cần phải mang thêm hai người nữa thôi sao? Không cần phải đi thêm một chuyến nữa."
Mạnh Tây Châu nhìn vào trong chậu gõ, xác nhận không gian bên trong còn hơn phân nửa, thì khẽ gật đầu, buộc chậu gỗ buộc trên cây.
"Vậy cô đợi một lát, đừng bước xuống ngâm nước, tôi cống thêm một người nữa qua đây."
"Được."
Phong Tri Ý an nhàn ngồi trong chậu gỗ, cái cảm giác này thật mới mẻ, cô chưa từng ngồi qua phương tiện đường thủy như thế nào bao giời
Không bao lâu sau, Mạnh Tây Châu cõng theo một người già đang lên cơn sốt, có chút mơ màng đến.
Phong Tri Ý vội vàng mở nắp bình cho đối phương uống một ít nước ấm, cũng lấy rất một viên "thuốc cảm' cho người ta uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận