Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 248: Hang Động Bí Mật (2)

Chương 248: Hang Động Bí Mật (2)Chương 248: Hang Động Bí Mật (2)
Phong Tri Ý giả vờ nghe không hiểu, không trả lời.
Mạnh Tây Châu cũng không đi sâu tìm hiểu, tiếp tục nói:
"Lần này lũ lụt, sáu mươi phần trăm vùng lưu vực sông Trường Giang bị ảnh hưởng, còn có hồ Đạm Thủy, các dòng chảy nhỏ, đều bị nước lũ lan tới hoặc nặng hoặc nhẹ. Cho nên số vùng gặp tai họa rất rộng, tình hình tai nạn rất nghiêm trọng."
"Những thứ này, tôi đại khái nghe được từ miệng của những bộ đội kia."
Thật ra không phải vậy, những thứ này tất cả đều là tin tức xuất hiện ở kiếp trước.
"Nhưng tình hình cụ thể và chỉ tiết tôi không rõ lắm."
Nói xong, một lúc lâu không nghe thấy phía sau có âm thanh gì, Mạnh Tây Châu quay đầu lại nhìn một chút, thấy lông mày cô nhíu lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Cô lo lắng chuyện gì thế? Cái này cũng không phải là chuyện cô nên lo lắng, không đến lượt cô lo."
ĐÀ"
Phong Tri Ý bừng tỉnh, nhìn xung quanh hai bên rừng sâu yên tĩnh, cô hỏi anh.
"Anh không phải nói đi ăn ngon sao? Đây là muốn đi đâu?"
"Sắp tới rồi, ở phía trước."
Mạnh Tây Châu vừa nói xong, thì dẫn cô tới chỗ hang núi bị cành lá che giấu, bên trong dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, lương thực, nồi, bát, quân áo, đệm, chăn tất cả đồ thiết yếu đều có.
Sau khi anh lấy cành lá ra, Phong Tri Ý thấy bên trong hang núi này thì vui vẻ:
"Tại sao lại là hang núi? Anh đã lo trước tính sau tạo nơi ẩn nấp sao?"
Mạnh Tây Châu cười cười không trả lời.
"Vào đi, chúng ta nấu đồ ăn sáng."
Thật ra vì cô không chịu đi thành phố tránh nạn, nên anh cố ý dọn dẹp chỗ này.
Chẳng qua hang núi này anh đã được phát hiện ra ở kiếp trước, đúng thời điểm này lại có ích.
Phong Tri Ý chui vào theo, cô phát hiện bên trong thật ra rất rộng rãi. Kể cả người như Mạnh Tây Châu cũng có thể đứng thẳng.
Thấy đệm, chăn mọi thứ đều sạch sẽ, chăn đệm được gấp gọn gàng.
"Anh chuẩn bị nơi này sao? Anh muốn thành người rừng à?
Cảm giác ở đây rất thoải mái, so với lêu cỏ chen chúc trong doanh trại quân đội, tốt hơn nhiều lần.
"Đây là để phòng ngừa rủi ro, làm dự bị."
Mạnh Tây Châu ở bên cạnh nhóm chiếc bếp lò thô sơ, anh đun nóng nước, sau đó lấy đồ ra vo gạo và nói:
"Trong doanh trại quân đội nạn dân có khoảng bốn vạn năm nghìn người, lương thực có thể cầm cự sống không quá mười ngày."
Anh nhớ rõ kiếp trước hình như chỉ chống đỡ được khoảng một tuần lễ. "Cả nước có nhiều địa phương gặp thiên tai, cho dù có cấp lương thực cứu trợ thiên tai xuống, cũng không thể ngay lập tức, hơn nữa số lượng cũng không nhiều."
"Đến lúc đó, nếu trong doanh trại quân đội phát sinh hỗn loạn, chúng ta sẽ tới đây tránh ở bên trong."
Thật ra thì không phải nếu như, mà là chắc chắn, kiếp trước xảy ra hỗn loạn vô cùng thê thảm.
Mà bọn họ bây giờ bị lũ lụt bao vây, toàn bộ huyện thành bị ngập trong nước, chỗ bị ngập nước quá rộng, muốn rời đi, không có thiết bị di chuyển trên nước tốt thì quá khó khăn, cũng không an toàn.
Cho nên, anh ta chuẩn bị thêm một con đường lui.
Phong Tri Ý đang im lặng thì chớp mắt một cái, lập tức khẽ gật đầu.
"Tốt thật đấy."
Mạnh Tây Châu nhìn cô hình như lòng không yên.
"Cô đang suy nghĩ gì vậy? Thấy ngơ ngẩn cả người."
"Không có gì.'
Phong Tri Ý thấy anh cho gạo trắng vào nồi, liền nói:
"Để tôi đi tìm chút rau dại, trứng chim hay thứ gì đó khác."
"Tôi đi cho."
Chuyện săn thú thế nào lại để một cô gái đi làm, Mạnh Tây Châu cho nốt gạo vào nồi rồi nói.
"Cô cầm nấm đi rửa đi, và để ý lửa trong bếp, tôi đi một chút sẽ quay lại ngay."
"Cũng được."
Phong Tri Ý lập tức đi mở sọt, lấy ra một ít nấm.
Thật ra cô chỉ muốn tìm cơ hội để một mình ở lại đây sắp xếp chút chuyện, anh hay cô rời khỏi đây cũng như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận